CHƯƠNG 257.
Phòng bệnh an tĩnh, hai chân, bụng và phần khuỷu tay của Bạch Ân bị cột vào giường, nhìn có vẻ không bình thường lắm, đặc biệt khi nhìn vẻ mặt nghiêm túc lúc phân công công việc cho Tang Bắc của ông.
Trịnh Hòa ngồi bên giường gọt táo như một cô vợ đảm, sau đó, cắt táo thành từng miếng nhỏ, đặt lên đĩa: “Ông ăn chút nhé?”
Bạch Ân lắc đầu: “Không ăn.”
“A, ” Trịnh Hòa nghe lời, cầm dĩa lấy một miếng, cho vào miệng mình, nhai rốp rốp một lúc mới nói: “Vị cũng được.” Sau đó, cậu lấy một miếng đặt bên miệng Bạch tiên sinh. Bạch Ân và Tang Bắc đang bàn bạc rất nghiêm túc, chăm chú, ông bất giác ăn miếng táo lúc nào không biết. Trịnh Hòa thấy Bạch Ân đã nuốt táo vào bụng liền đút tiếp.
Bạch Ân mở miệng ra, đột nhiên ông ý thức được mình đang làm gì, liền yên lặng nhìn gương mặt nịnh nọt của Trịnh Hòa, rốt cuộc vẫn ăn táo.
Tang Bắc hỏi: “Bạch tiên sinh, ngài cho rằng hiện tại có cần gọi bác sĩ tới kiểm tra không?”
Bạch Ân vô cảm nói: “Cậu nghĩ việc này cần tôi tự mình giải quyết sau khi ra viện sao, chẳng nhẽ cấp dưới của tôi vô dụng đến thế.”
“Việc này không có quan hệ trực tiếp với tôi, ” Tang Bắc đấu trí đấu dũng cũng Bạch tiên sinh: “Ngài là lão đại, BEACHER là nhà của ngài. Dù chúng tôi có thể giải quyết việc này, nhưng đối phương chắc chắn sẽ tạo áp lực cho chúng ta, đó không phải phương án tốt nhất.”
“Tôi đang nằm viện.” Bạch Ân lạnh lùng nói.
Dù trước giờ Trịnh Hòa chưa từng xen vào công việc của Bạch tiên sinh, nhưng nghe đến thế, cậu không nhịn được mở miệng: “Đúng thế, Bạch tiên sinh còn bận mà, không có phương án khác sao?”
Tang Bắc bình tĩnh đáp lại: “Bạch thiếu gia, ngài là Lão đại của BEACHER, cần phải có trách nhiệm, chúng tôi đều dựa vào ngài để sống mà.”
Bạch Ân nhìn Tang Bắc.
Tang Bắc nói tiếp: “Nhìn tôi cũng vô dụng, ngài mau phối hợp điều trị cho tốt, ra viện sớm. Tôi đã tăng ca hơn bốn mươi tiếng, hiện tôi cần một chiếc gói mềm mại và một phòng tắm thoải mái.”
Trịnh Hòa đột nhiên cảm thấy Bạch tiên sinh có chút quá đáng, nhưng cậu không dám nói ra.
“Thôi được rồi, ” Bạch tiên sinh nói: “Tôi chuyển nhượng BEACHER, cho các cậu kỳ nghỉ vĩnh viễn, thế nào?”
Trịnh Hòa liếc nhìn Bạch tiên sinh.
Tang Bắc nói: “Ngài đừng cáu kỉnh được không? Dù ngài muốn bán cũng chưa chắc có người dám mua.”
“Thế cậu bảo tôi làm gì giờ.” Bạch Ân hừ lạnh, kéo tay Trịnh Hòa: “Tôi muốn nghỉ ngơi, ngaytừgiờ.”
Gương mặt Tang Bắc thoáng rúm ró.
Bạch Ân bỗng nhiên cười thành tiếng: “A, tôi nghe nói Tiết Thanh Hòa vẫn ở nhà cậu đúng không?”
Tang Bắc nhìn Bạch Ân thật cẩn thận.
Bạch tiên sinh nói: “Tôi có thể khiến cậu ta chuyển đi.”
“OK!” Tang Bắc chợt ngừng lại, dường như vì anh cảm thấy mình đồng ý quá nhanh, liền vội sửa miệng: “Ừm…ý tôi mà, ngài quả thực nên nghỉ ngơi nhiều hơn.”
Bạch Ân cười tủm tỉm: “Về đi, tôi sẽ tranh thủ giải quyết hộ chuyện của cậu trước.”