CHƯƠNG 270.
Việc Trịnh Hòa làm nhiều nhất sau đến bên Bạch tiên sinh đó là dọn dẹp.
Bạch Ân khoanh vùng lãnh địa của mình rất rành rọt. Từ khi biết Trịnh Hòa làm việc nhà rất giỏi, ông liền bỏ bớt mấy người dọn dẹp, chỉ giữ lại thím Lý, thím Vương để thỉnh thoảng tới dọn phòng. Trịnh Hòa tự lập quen rồi nên không thấy sao, dần dần, Bạch Ân càng ngày càng ỷ lại vào cậu. Trịnh Hòa từng suy tính, nếu có ngày Bạch tiên sinh chán mình, muốn chấm dứt quan hệ, ôngphải cầnmột khoảng thời gian dài để quen với sự thiếu vắng cậu.
Được rồi, cậu thừa nhận, cậu cố tình làm thế.
“Bạch tiên sinh, thuốc của ông đâu?” Trịnh Hòa tìm khắp nhà cũng không thấy, đành tới thư phòng hỏi.
“Loại nào?” Bạch Ân khép màn hình laptop lại.
“Cái chai thuốc nước màu nâu đó, lần trước đi bệnh viện lấy về ấy.”
“Trong nhà không thấy sao?”
“Em tìm khắp một lượt rồi, chắc không ở đây.”
“Để tôi nhớ lại xem….” Bạch Ân nói: “Lần uống thuốc cuối cùng là bốn ngày trước, vậy chắc ở biệt thự chỗ vườn hoa rồi.”
“Để em đi lấy, ông cho em mượn xe nhé.” Trịnh Hòa để quên xe mình trên sơn trang, giờ ra ngoài rất bất tiện.
Bạch Ân đứng lên: “Tôi đưa em đi.”
Trịnh Hòa vội nói: “Không sao, không sao, một mình em đi được mà, ông còn phải làm việc đúng không? Chút em quay lại.”
Bạch Ân liếc nhìn cuộc họp video vẫn đang tiến hành, rút luôn ổ cắm, hất hất tóc: “Không sao, bận xong rồi, lâu lắm rồi không ra ngoài, tôi muốn đi hít thở không khí.”
Trịnh Hòa không nghi ngờ chút nào, còn vui vẻ nói: “Thế thì tốt quá, chút ông với em đi mua rương hành lí nhé? Bánh xe của cái trước đây bị em làm hỏng rồi.”
“Đương nhiên là được.” Bạch Ân nói, hôn lên chóp mũi Trịnh Hòa: “Đi thôi.”