CHƯƠNG 61.
Khúc mắc nhỏ đơn phương của Bạch tiên sinh bị ‘hóa cốt miên chưởng’ của Trịnh Hòa vô tình đánh tan, hai người tay trong tay, cười cười nói nói quay về. Trịnh Hòa ôm bụng kêu đói, Bạch Ân nhớ đã dặn người ta dùng cá ông câu được làm nguyên liệu cho bữa tối, nhân tiện nói: “Tối nay ăn cá.”
Trịnh Hòa hỏi: “Sao ông biết? Ở đây có menu sao?”
Bạch Ân lắc đầu: “Cá là ban sáng tôi câu được, em muốn ăn món gì thì ghi yêu cầu ra, đưa cho quầy tiếp tân, phía dưới viết số phòng cùng tên là được.”
“Ra là thế.” Trịnh Hòa nói: “Em còn định hỏi ngài, mấy con cá đó ngài để đâu, có mang về được không.”
“Chúng ta ở đây năm ngày, đợi đến lúc về, chúng nó đã chết từ lâu rồi.”
“Để trong nước là được.” Trịnh Hòa nói rất hùng hồn, sau lại thất vọng: “Nếu chúng nó đã lên thớt của người khác thì thôi, em còn đang định cho ngài chiêm ngưỡng kỹ thuật dùng dao của mình chứ.”
Nghe Trịnh Hòa nói thế, Bạch Ân chợt nhớ, sau lần mình ăn cá bị hóc xương, mỗi lần ăn cá, Trịnh Hòa đều nhặt sạch xương cho ông, hoặc chỉ chọn loại cá không xương.