CHƯƠNG 70.
Bạch Ân vừa quay về thành phố H đã bị đứa bạn ‘khốn nạn’ Vương Thư Hoa kéo tới bàn rượu.
Trong giới này, sự tồn tại của ông khá kỳ quái. Đầu tiên, Bạch gia sau lưng ông là một thế lực không ai dám đắc tội. Tiếp theo, những người có quan hệ thân quen với ông (cầm đầu là Vương Thư Hoa), đểu tỏ ra lấy lòng nhiều hơn là gần gũi, thân thiết. Điều này khiến người ta đề cao thân phận của Bạch Ân. Người cùng thế hệ đều gọi ông ‘Bạch tiên sinh’, hậu bối càng phải gọi thế.
Nhóm thủ trưởng ngồi một bàn, nhóm thư ký ngồi một bàn. Bạch Ân tới lúc nửa chừng bữa tiệc, còn đoạt vị trí của một vị thương nhân nổi bật trong giới của năm nay, đương nhiên, người có thể mặt dày nói ra từ ‘nhường ghế’ chắc chắn không phải Bạch tiên sinh.
Cục trưởng Tống vừa thấy Bạch Ân tới, hai mắt sáng lên, nhìn Vương Thư Hoa cũng ‘dịu dàng’ hơn. Phản ứng này giống hệt tần phi bị đẩy vào lãnh cung nhiều năm được hoàng thượng lâm hạnh. Bạch Ân không muốn gặp cái ông cục trưởng Tống đang nhìn mình say đắm kia, ông tạm dừng bước, sau đó – đi vòng qua chỗ cục trưởng Tống, khiến người ta đã kéo ghế ra rồi lại phải trống vắng cô liêu.
Vương Thư Hoa vỗ vỗ bả vai Bạch Ân, giọng nói đầy vẻ trêu tức: “Lão Bạch, ông nỡ lòng nào lại dày vò Tống Lão đại của chúng ta như thế?”
Bạch Ân không nói gì. Màn ‘giả heo ăn thịt hổ’ này của cục trưởng Tống đã diễn nhiều lần rồi, hồ ly dù giấu đuôi cũng sẽ không thể thành mèo. Bạch Ân nghĩ, cục trưởng Tống chắc chắn đã biết ông ta đang ở thế hạ phong, về chuyện ông có rút lại mọi hành động của kế hoạch không, còn phải xem kế hoạch ‘Khai thác Nguyên thạch’ đó quan trọng đến mức nào đã.