Gửi Cây Sồi

Chương 22: Chương 22: Nụ hôn thứ hai




Dịch: LTLT

Ngành nghề mai táng hiện nay vô cùng phát triển, chỉ cần đưa đủ tiền thì sẽ phục vụ từ a đến z, tiền càng nhiều thì phục vụ càng chu đáo, tang lễ càng náo nhiệt. Chú thím của Chúc Miêu chọn một hình thức giá cả phải chăng, tính toán tất cả thì giá cũng khá cao. Hôm đưa tang, Chúc Miêu nhìn thấy rất nhiều họ hàng mà cậu đã lâu lắm rồi chưa gặp lại, bọn họ đều đang tụ tập nói chuyện.

Từ trước đến nay, chuyện ma chay cưới hỏi đều là một sự kiện xã hội truyền thống nhất. Chúc Miêu không thân quen với bọn họ, chỉ im lặng nghe, phụ giúp chú thím. Cậu nghe bọn họ nói, bà nội tuổi cao lắm rồi, đi cũng nhanh, không có đau khổ gì, coi như là rất có phúc. Chúc Miêu nghĩ, đạo lý thật sự là như vậy, nhưng cậu lại không khỏi ích kỷ nghĩ, nếu như bà nội còn sống tiếp, vậy thì mọi chuyện tốt biết bao.

Trong buổi tang lễ, Chúc Miêu không khóc, chỉ sụt sịt mũi khi làm nghi thức từ biệt. Cậu nhớ lại, trước đây bà nội luôn kéo tay cậu, muốn cậu mau mau lớn lên, ngày nào cũng sống thật vui vẻ.

Chúc Miêu tự nhận ra mình đã cao lên rất nhiều, chỉ cần mỗi ngày đều sống vui vẻ thì bà nội có thể yên lòng rồi.

Sau khi tang lễ kết thúc, Chúc Miêu về nhà một chuyến, muốn lấy chút đồ của bà nội để làm kỷ niệm. Chú thím của cậu cứ đứng ở bên cửa thò đầu vào nhìn, giống như đang phòng trộm vậy. Chúc Miêu cảm thấy sắp không còn ý nghĩa nữa rồi, cuối cùng chỉ lấy mấy tấm ảnh, đều là ảnh chụp chung với bà nội lúc cậu còn nhỏ.

Khi Chúc Miêu còn nhỏ trông đáng yêu cực kỳ, kháu khỉnh bụ bẫm, ú na ú nần, lại vừa trắng vừa mập. Có một tấm ảnh chụp bà nội đang nắm tay cậu đứng trong một con hẻm, cánh tay của cậu giống như một củ ngó sen, từng khúc từng khúc, trên tay đeo một cái vòng tay bạc, bên trên còn có lục lạc nhỏ, cười lên con mắt híp lại, chỉ mặc một cái quần lót.

Nhất Ninh đặt ảnh chụp của Chúc Miêu lên quầy bar nhìn từng tấm, hiếm khi lại mỉm cười.

Lúc nào cô cũng không cảm xúc, nụ cười sớm nở nhanh tàn, khi cười lên có lúm đồng tiền, vô cùng dễ thương, Chúc Miêu nhìn ngẩn cả người, còn ngạc nhiên hơn khi nhìn thấy kỳ quan thứ chín của thế giới. Sau khi cười xong, Nhất Ninh lục tìm một cái máy ảnh polaroid cũ màu hồng từ trong ngăn tủ lộn xộn ở dưới quầy bar.

Cô nghiêm túc mở ra đặt phim vào, cầm máy ảnh, nhắm một mắt lại, ống kính đối diện với Chúc Miêu.

Chúc Miêu nhảy xuống khỏi ghế chân cao, xua tay nói: “Đừng chụp em…”

Nhất Ninh xụ mặt, lấy máy ảnh ra, nói: “Nhanh lên, ngồi yên nào.” Chúc Miêu miễn cưỡng ngồi lại vào ghế. Cậu rất ít khi chụp hình, sau khi lớn lên thì hoàn toàn không chụp nữa, cậu cũng không có bạn thân chụp selfie với cậu. Lúc đối diện với ống kính, cậu luôn cảm thấy mất tự nhiên, ngay cả mắt nên nhìn vào đâu cũng không biết, Nhất Ninh nhìn cậu qua khung hình máy ảnh, chỉ huy cậu: “Cười.”

Ánh mắt Chúc Miêu nhìn lung tung khắp nơi nhưng lại không dám nhìn ống kính. Hạng Chú đang ở trong sân, nghe thấy động tĩnh bên trong, nhìn vào trong qua cánh cửa sổ kính, đúng lúc đối diện với ánh mắt của Chúc Miêu. Gần như là vô thức, Chúc Miêu quên mất ống kính, quên mất căng thẳng và mất tự nhiên, cong môi, lộ ra răng nanh nhọn nhọn, cười rồi.

Nhất Ninh bắt trọn khoảnh khắc này, ấn nút chụp hình.

Cô cầm ảnh vẫy vẫy trên tay, một lát sau, hình ảnh dần dần hiện ra. Chúc Miêu có hơi xấu hổ, nhưng lại tò mò rốt cuộc mình ở trong ảnh trông thế nào, nên cũng lại gần nhìn: Nhất Ninh chỉ tùy tiện chụp, thiếu niên trong ảnh mặt áo thun màu trắng, mặt nghiêng, nụ cười xán lạn.

Nhất Ninh yên lặng, lựa một tấm ảnh khi Chúc Miêu còn nhỏ, đặt cùng với tấm ảnh polaroid kia. Cô gọi Hạng Chú vào, chỉ huy anh ghép hai tấm ảnh này lại dán lên trên bức tường treo ảnh của quầy bar. Chúc Miêu chạy theo bên cạnh Hạng Chú, đi xem bức tường treo ảnh.

Ảnh dán trên tường đa số là chụp bằng máy polaroid, có một vài tấm là ảnh mèo trong quán, có cả mấy tấm của Hạng Chú và Nhất Ninh. Chúc Miêu nhìn thấy một tấm ảnh Nhất Ninh chụp cùng một cô gái có dáng người cao cao, không biết là ai. Chúc Miêu còn liếc thấy một tấm ảnh cũ có hơi ố màu, trên ảnh là Hạng Chú, trông trẻ tuổi hơn bây giờ nhiều lắm.

Tranh thủ lúc Hạng Chú đã đi rồi, Chúc Miêu kén nhìn kỹ tấm ảnh kia.

Hạng Chú trong ảnh có thể là mười bảy mười tám tuổi, xấp xỉ mình bây giờ, mặc một cái áo thun rộng thùng thình, tóc cạo ngắn vô cùng, góc cạnh trên mặt rõ ràng, bướng bỉnh kiêu ngạo. Tay của anh hình như đang khoác lên trên người nào đó, người bên cạnh anh bị tấm ảnh sát bên che lại mất rồi.

Chúc Miêu quay đầu lại nhìn thử, không có ai đang để ý đến cậu. Cậu lặng lẽ đưa tay nhấc tấm ảnh bên cạnh lên, nhìn thấy người mà Hạng Chú đang khoác tay, cậu quen người nay, là Hà Tranh, cũng rất trẻ, gương mặt dịu dàng và xinh đẹp.

Chúc Miêu vội vã che tấm ảnh lại, giả vờ như chưa xảy ra chuyện gì.

Cậu quay đầu lại nhìn, Hạng Chú lại ngồi ở trong sân. Chúc Miêu yên lặng nhìn anh một hồi, cũng không thấy được anh quay đầu lại. Sau hôm trở về từ bãi biển, bọn họ không tiếp tục nói về nụ hôn trên bờ biển nữa. Giống như tất cả mọi chuyện chưa từng xảy ra, dù sao thì nụ hôn kia thật sự rất là khẽ khàng, so với nụ hôn thì không bằng nói chỉ là môi đụng vào môi, cọ một chút.

Nhưng dù sao thì Hạng Chú không có biến mất không thấy tăm hơi giống như trước đây nữa, xuất hiện ở trong quán như bình thường. Nhưng Chúc Miêu lại không tìm được cơ hội nói chuyện riêng với anh.

Còn về chuyện muốn nói gì, bản thân Chúc Miêu cũng không biết.

Gần đây Chúc Miêu cũng rất bận, từ sau khi bà nội mất, cậu tập trung hết sức lực, cố gắng học hành. Lâm Chu quay lại trường học rồi, vì dưỡng thương nên khi vắng mặt một thời gian lại quay về gã trông gầy hơn một chút, nhưng thấy tinh thần cũng ổn. Chuyện thần kỳ là bình thường Chúc Miêu vừa nhìn thấy gã đã lập tức phản xạ có điều kiện cảm thấy khó chịu, bài giảng cũng không nghe chăm chú được. Nhưng bây giờ thì không còn nữa, trong tiềm thức của cậu biết có người đang bảo kê mình, đối diện với Lâm Chu cũng vô cùng mạnh mẽ. Lâm Chu thì ngược lại, nhìn thấy cậu lập tức giống như chuột thấy mèo, đi trên hành lang cũng vòng chỗ khác.

Còn một tháng hơn nữa là thi đại học, Chúc Miêu dường như đang liều mạng.

Trong quán, Nhất Ninh cũng không gọi cậu làm việc nữa, thấy cậu xuống lầu muốn giành phụ việc, cô còn đuổi cậu về lại trên lầu. Bây giờ ngày nào Hạng Chú cũng đến quán, theo dõi Chúc Miêu làm bài tập, có chỗ nào không hiểu thì sắp xếp suy nghĩ lại cho cậu, giúp cậu chỉnh sửa đề cương.

Ngày hôm đó, Hạng Chú ở lại quán đến rất muộn. Đêm hôm trước anh thức khuya rang mẻ cà phê mới mua về, sáng sớm lại trông quán cả ngày, toàn thân đều mệt mỏi muốn ngủ, nhưng anh vẫn ráng gắng gượng tinh thần, nhìn Chúc Miêu làm đề thi tiếng Anh. Chờ Chúc Miêu làm xong một lượt, nhìn qua thì phát hiện Hạng Chú đang nằm sấp trên quầy bar.

“Anh…” Chúc Miêu gọi khẽ.

Không có trả lời.

Chúc Miêu cẩn thận đặt viết xuống, bước đến, thấy Hạng Chú hình như đang ngủ thật rồi. Khi anh ngủ, chân mày nhíu lại, tóc đã dài lại hoàn toàn, đuôi tóc còn mang theo chút màu vàng nhạt chưa phai hết, tóc mới mọc ra rất đen, nhưng anh không để ý, buộc hết ở sau gáy, mấy lọn tóc rơi xuống rung động theo hơi thở.

Chúc Miêu không gọi anh, cậu cũng nằm sấp xuống bàn, hai người đối mặt với nhau, chỉ là một người nhắm mắt một người mở mắt mà thôi.

Chúc Miêu nghĩ lần thứ mười ngàn lẻ một, Hạng Chú sao lại tốt đến như vậy.

Cậu lại nhớ đến hôm trên bãi biển, trên người cả hai đều ướt sũng, nhịp tim cậu đập nhanh đến mức muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, cậu tiến sát lại, dùng đôi môi chạm lên trên môi Hạng Chú.

Chúc Miêu đỏ mặt, nhịp tim lại đập nhanh lần nữa. Cậu duỗi ngón tay ra, nhẹ như lông vũ, nhấn lên trên môi dưới của Hạng Chú. Hạng Chú không có phản ứng, vẫn còn đang ngủ, hô hấp đều đều, dưới mắt anh có quầng thâm, hình như thật sự rất buồn ngủ, sáng hôm nay cứ ngáp liên tục.

Chúc Miêu rụt tay về, giống như có tật giật mình nhìn trái nhìn phải, trong quán rất yên tĩnh, mèo cũng đã được đuổi về trong lồng rồi.

Cậu hít sâu một hơi, cổ vũ cho mình, tay chống lên quầy bar, nhích từng chút đến mặt Hạng Chú, cho đến khi cảm nhận được hơi thở của đối phương. Chúc Miêu cắn răng quyết tâm, cậu nghiêng đầu, ấn môi mình lên trên môi Hạng Chú, thậm chí còn lấy dũng khí mà cọ thử.

Hạng Chú vừa rồi uống một ly cà phê mandheling*, trên môi có hương vị của cà phê, đắng, cay nồng, ngọt.

Chúc Miêu cảm thấy không chân thực, cậu vươn đầu lưỡi ra một chút, khẽ liếm môi dưới của Hạng Chú. Cậu rất căng thẳng, đến mức quên luôn việc nhắm mắt lại, cậu nhìn thấy Hạng Chú nhíu màu mở bừng mắt ra, ánh mắt còn hơi mông lung, cứ như vậy nhìn thẳng vào mắt Chúc Miêu. Hai người bốn mắt giao nhau, khoảng cách rất gần, chóp mũi cọ chóp mũi, ngửi lấy hơi thở của nhau.

Hạng Chú lại nhắm mắt, Chúc Miêu cảm thấy trên lưỡi mình vừa ướt vừa nóng, Hạng Chú hơi hé miệng cắn lấy đầu lưỡi của cậu.

Là ẩm ướt.

Đầu Chúc Miêu nổ tung, cảm thấy đầu lưỡi bị cuốn lấy, cậu không nhịn được từ trong cổ họng phát ra một tiếng rên khẽ, trên chóp mũi đều là mồ hôi.

————–

Manheling là tên thương mại của cà phê Arabica được trồng ở phía Bắc Sumatra. Nó bắt nguồn từ tên Manheling của người dân ở đây – những người sản xuất cà phê tại khu vực Tapanuli, bắc Sumatra

Loại cà phê Sumatra Mandheling được chế biến bằng cách rang cho mạch nha trong Sumatra tan chảy thành đường caramen, giúp hương vị cà phê thêm mạnh mẽ.

Sơ lược: Sánh mịn, thơm mùi khói và vị ngọt nồng. (Nguồn)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.