Gửi Cây Sồi

Chương 4: Chương 4: Thật nhiều hình xăm




Dịch: LTLT

Mặc dù ngủ trên ghế sô pha nhưng Chúc Miêu lại ngủ rất say, buổi sáng bị tiếng mèo làm thức giấc, khi thức dậy trời vừa mới sáng, ánh nắng ban mai mơ màng chiếu xuyên qua cửa sổ thủy tinh rọi lên trên lưng ghế sô pha, bụi nhỏ nhảy múa, cậu ngẩn người một hồi mới phản ứng lại mình đang ở đâu.

Cậu nằm bật dậy, đến nhà vệ sinh sửa sang lại tóc, súc miệng, trước khi đi cảm thấy không có gì để báo đáp bèn hì hà hì hục lau nhà, còn lau quầy bar. Cậu còn sợ mình lau không sạch sẽ, vì dụng cụ trên quầy cậu không dám di chuyển, sợ làm vỡ hoặc là làm hư.

Chúc Miêu nhìn thời gian, khóa cửa chạy về nhà. Bà nội dậy sớm mở cửa cho cậu, vẻ mặt lo lắng. Chúc Miêu nhanh chóng đánh răng rửa mặt, nhân lúc chú thím chưa dậy lại rời đi, bởi vì đến giờ vào lớp rồi. Trong trường Chúc Miêu không có bạn bè, nhưng mà cậu cũng chẳng quan tâm, nghe giảng giống như đang nghe sách trời cả buổi sáng.

Hai tiết liền buổi chiều là môn tiếng Anh của Lâm Chu, lúc Lâm Chu cầm ly giữ nhiệt đựng trà của gã tiến vào, Chúc Miêu bất giác cảm thấy buồn nôn, chợt đứng lên khiến bàn lệch đi, tiếng động chói tai. Cậu cũng không quay đầu lại, im lặng vọt ra khỏi phòng học, Lâm Chu tốt tính cười với các học sinh, nói: “Có phải Chúc Miêu không thoải mái không, ai đi xem em ấy đi?”

Không ai nhúc nhích, mọi người bàn tán xì xào.

Đầu tiên Chúc Miêu trốn ở trong nhà vệ sinh ngẩn người một hồi, sau đó chuồn ra đi dạo ở trong sân trường, trốn các giáo viên đi ngang qua, cố ý đi đến từng ngóc ngách trong sân trường. Đi loanh quanh một mình khiến cậu cảm thấy thật thoải mái. Chờ đến thời gian tan học, đi ngược lại dòng người ra về trở lại trên phòng học, nhét sách vở bút thước vào trong balo, vung balo lên vai rời khỏi.

Nào ngờ bị chặn lại ở hành lang.

Vẫn là mấy tên kia, lần trước bị chặn một lần, cậu trốn vào quán cà phê của Hạng Chú, không ngờ rằng hôm nay vẫn đến.

Chúc Miêu sầm mặt, giả vờ không nhìn thấy, muốn từ chính giữa bọn họ đi ra, bỗng nhiên bị một cánh tay đưa ra ngăn lại: “Này, mày không thấy tụi tao sao?”

Chúc Miêu nổi giận nói: “Không có.”

“Hôm qua chẳng phải còn biết tránh lắm sao?” Thằng cầm đầu nói, “Hôm nay sao lại không trốn nữa rồi?”

Trong hành lang chật hẹp có bốn năm tên đang đứng, đều là nam sinh cùng lớp với Chúc Miêu, hôm nay trốn cũng không được. Chúc Miêu đánh phủ đầu trước, quăng balo, tóm lấy cổ áo của tên trước mặt ném vào tường.

“Mẹ nó! Thằng chó biến…”

Không cho nó chửi xong, Chúc Miêu trực tiếp dùng trán đập lên trên mặt nó, thằng bên cạnh kịp phản ứng cũng xông đến, trong lúc nhất thời hỗn loạn vô cùng. Chúc Miêu không đánh lại nhiều người như vậy, chỉ có thể tóm chặt từng thằng mà liều mạng đánh, trên mặt và trên người đều bị đánh rất nhiều, cuối cùng có người đi đến bên này, nghe thấy hình như là giáo viên tất cả mọi người đều ngừng lại.

Chúc Miêu nhắm chuẩn thời cơ, đứng lên, thuận tay cầm balo bị đạp dơ hết, nhảy lên trên tay vịn cầu thang, ngồi trượt xuống, hạ cánh hoàn mỹ, vứt truy binh ở đằng sau, chạy đi mất.

Lại là một ngày trời mưa, Chúc Miêu lấy balo che trên đầu, một đường chạy đến Flore, cậu phải trả chìa khóa dự phòng lại cho Hạng Chú. Trước khi vào cửa, cậu nhìn vào cửa sổ thủy tinh, dù mơ hồ nhưng cậu cũng có thể nhìn thấy mấy vết bầm tím trên mặt mình, giống như bảng pha màu vậy. Cậu lấy tay đụng vào, đau đến mức nhe răng trợn mắt.

Cuối cùng, Chúc Miêu chỉ có thể vuốt tóc, cố gắng khiến bản thân không chật vật đến như thế.

“Anh.” Chúc Miêu lấy lòng nói, “Xin chào.”

Trong quán chỉ có một bàn có khách, ngẩng đầu tò mò nhìn Chúc Miêu, cậu có hơi ngại, toét miệng cười, không cẩn thận đụng trúng vết thương ở khóe miệng, đau đến nỗi hít mạnh. Cậu đặt chìa khóa dự phòng lên trên quầy bar trả cho Hạng Chú, Hạng Chú nhận chìa khóa, ánh mắt lướt trên mặt của cậu một vòng, nói: “Đến đây.”

Chúc Miêu đi theo anh lên lầu hai, nhìn thấy con mèo nhỏ cậu mang đến đang ngủ trong lồng.

Hạng Chú hỏi: “Mèo của cậu?”

“Không phải.” Chúc Miêu thành thật nói, “Nhặt ở trên đường.”

“Để ở chỗ tôi?”

Chúc Miêu lập tức nói: “Được không?”

Hạng Chú gật đầu, lại chỉ trên bàn: “Sách của cậu?”

Trên bàn nhỏ có đặt một quyển sách, bìa sách được bao lại không nhìn thấy rõ nhưng Chúc Miêu ngay lập tức nhận ra đó chính là sách mà cậu đem từ nhà ra, chắc là tối qua rớt ở chỗ này. Cậu vừa định nói là sách của mình nhưng ngẩng đầu lên thấy Hạng Chú đang ngồi dựa trên ghế sô pha nhìn mình, vẻ mặt cười nhạo, lời đến bên miệng lại nuốt về.

“Không… không phải của em…”

Hạng Chú khẽ cười, vươn tay cầm quyển sách kia lên, tiện tay lật ra, kéo dài giọng đọc lên: “… Anh mỉm cười với người đàn ông trước mặt, cởi quần của mình xuống….”

Á!

Đầu Chúc Miêu sắp biến thành bình nước nóng kêu “tu tu tu”, cậu gằn giọng ngắt lời: “Phải! Sách của em! Em chỉ tò mò xem thử một lần, trước đó định quăng mà quên mất!”

Hạng Chú khép sách lại, cầm ở trên tay giơ lên: “Không cần nữa?”

Chúc Miêu liều mạng lắc đầu: “Không cần nữa.”

“Vậy thì cho tôi mượn xem.”

Chúc Miêu chớp chớp mắt, không có lý do từ chối, cuối cùng chỉ có thể gật đầu, di chuyển cái mông, xấu hổ đến mức muốn chuồn mất. Hạng Chú tiện tay ném sách qua một bên, nói: “Ngồi lên ghế, tôi bôi mặt cho cậu.”

Chúc Miêu liếc nhìn quyển sách bị quăng qua một bên, luôn cảm thấy đó là một điểm yếu rõ ràng. Cậu di chuyển đến ghế sô pha ngồi xuống, nhìn Hạng Chú từ một góc xách ra hòm thuốc, ngồi lê trên chỗ dựa sô pha, xắn tay áo lên, nắm cằm Chúc Miêu nhìn trái phải: “Cậu đánh nhau à?”

Chúc Miêu lúng túng trả lời, Hạng Chú dùng tăm bông thấm thuốc bột Vân Nam bôi lên trên mặt cậu, sức lực không nhẹ chút nào, đau đến mức Chúc Miêu không ngừng hít hà, muốn lùi về sau nhưng Hạng Chú lại xiết chặt cằm cậu, trầm giọng nói: “Yên nào.”

Chúc Miêu đứng ngồi không yên mặc cho anh bôi mặt mình xong, Hạng Chú quăng tăm bông đi, nói: “Thằng ngu mới thích dùng nắm đấm, đừng có hở chút là đánh lộn, hiểu không?”

Chúc Miêu ngoan ngoãn gật đầu.

Chuông cửa kêu “leng keng”, có khách đến, Hạng Chúc xuống lầu đón khách, Chúc Miêu không có chỗ đi, muốn ở đây thêm một chút thì ngồi thêm một chút, ngoan ngoãn đứng bên cạnh quầy bar, tò mò nhìn Hạng Chú pha cà phê.

Khi ấm pha cà phê đầy nước không hề nhẹ, Hạng Chú một tay nhấc ấm, dòng nước vững vàng chảy vào trong bột cà phê tạo nên bọt trắng. Khi anh dùng sức, gân xanh trên cánh tay sẽ nổi lên, hình xăm trên tay hiện ra càng đẹp hơn. Nước cà phê thấm qua giấy lọc, tí tách chảy xuống ly thủy tinh, Hạng Chú nâng tay thu nước lại, một loạt động tác nước chảy mây trôi.

Chúc Miêu không nhìn rõ, ánh mắt của cậu chuyển đến cánh tay của Hạng Chú, hỏi: “Đây là gì vậy ạ?”

Hạng Chú lắc ấm thủy tinh cho đều, hờ hững nói: “Cây cà phê, màu đỏ là cà phê cherry*, cũng là trái cà phê.” (Cây cà phê Cherry cao 2m -5m. Thân, lá và quả đều to. Do lá to, xanh đậm nhìn xa như cây mít nên gọi là cà phê mít, cà phê có vị chua)

“Ngầu quá.” Chúc Miêu nhỏ giọng nói.

Hạng Chú cầm ly nhỏ, tự mình nếm thử một ngụm, phần còn lại đưa cho khách. Khi về lại quầy bar thì kéo cổ áo, trên hõm vai cũng có hình xăm, một mảng lớn, giống như kéo dài đến lưng: “Bản đồ khu sản xuất cà phê.”

Chúc Miêu nịnh nọt “woa” một tiếng.

Khi cậu nịnh nọt không hề qua loa có lệ, rất chân thành, tỏa ra cảm giác ngốc ngếch không khiến người ta thấy ghét. Hạng Chú vẫn luôn không nhịn được muốn trêu cậu, dựa vào quầy bar, nói: “Ở bụng cũng có.”

Chúc Miêu quả nhiên là vua nịnh nọt, tiếp tục hỏi: “Là gì ạ?”

Hạng Chú nháy mắt với cậu, cười xấu xa nói: “Muốn xem không?”

Chúc Miêu phản ứng mấy giây, suýt nữa ngã từ cái ghế chân cao cạnh quầy bar xuống, liên tục nói “không cần, không cần”, ngồi xuống cạnh cửa sổ. Tâm trạng Hạng Chú vô cùng tốt rửa ly, pha cho Chúc Miêu một ly trà chanh ngọt, trên menu không có, đặt ở trước mặt cậu, sau đó đi ra sân hút thuốc.

Chúc Miêu cẩn thận nếm thử một ngụm trà chanh, có hương thơm của hồng trà, tươi mát của chanh, lành lạnh, hoàn toàn không giống với trà chanh thêm đường hóa học ở bên ngoài. Cậu vừa uống vừa xuyên qua tấm kính nhìn ra bên ngoài, Hạng Chú ngồi ở trong sân, trong miệng ngậm điếu thuốc, trên tay đang lật quyển sách kia, cụp mắt, vừa đọc còn vừa cười, không cẩn thận làm rơi tàn thuốc lên trên sách, anh cầm sách phủi phủi, ngẩng đầu đúng lúc tóm được ánh mắt Chúc Miêu đang nhìn lén.

Xấu hổ quá đi.

Chúc Miêu vội vàng ngồi ngay ngắn lại, giả vờ không xảy ra chuyện gì hết.

Quyển sách là mấy hôm trước cậu tò mò mua ở trong quán, sau khi mua về thì chột dạ lấy báo cũ bao bìa sách lại, vừa xấu hổ vừa nóng người vội vàng lướt qua một lần không dám coi lại, nhét trong đống đồ lộn xộn ở gầm giường, là bị chú cậu lúc dọn dẹp ban công đem ra ngoài. Chúc Miêu hối hận, sớm biết đã nên vứt nó đi.

——————-

Hình xăm trên tay Hạng Chúc đại khái như này:

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.