Thông báo: Thời gian qua mình tạm rest vì đi học hỏi thêm kinh nghiệm cũng như đóng góp của mọi người. VÀ TRUYỆN CỦA MÌNH CHỈ ĐƯỢC ĐĂNG DUY NHẤT TRÊN WATTPAD VÀ MANGATOON THÔI NHA. ❤️
- -------------------------------------------------
Chúng tôi, 5 đứa tiến vào hội sách tham quan. Trong khi tôi đang mê mẩn bên những quầy hàng bán sách, nó như là thiên đường của đứa như tôi thì Kha Kì và 4 đứa còn lại đang mải mê tìm xem quầy sách của Tân Nguyệt rốt cuộc đang nằm ở đâu.
Những dòng người đông đúc, không khí nhộn nhịp như đang có lễ hội nào rất lớn diễn ra vậy. Tôi nhìn những chồng sách chất đầy với ánh nhìn có ý chỉ muốn đem hết toàn bộ về nhà thôi. Trong khi đang say mê với mấy quyển sách đó, Kha Kì giật tay áo tôi một cái mạnh:
“Vương Nghi, rốt cuộc phải đi bao lâu mới thấy được quầy hàng của Tân Nguyệt đây? Ở đây có vô số quầy bán sách. Mình cũng không biết rốt cuộc Tân Nguyệt gì đó ra sao nữa.” Kha Kì nói với giọng hơi sốt ruột.
“ Tân Nguyệt có quầy hàng nhưng không lớn lắm đâu. Tuy nhiên chất lượng rất tốt. Mình thấy trên diễn đàn bảo Tân Nguyệt được xếp ở gần cuối hội sách đó.” Tôi đáp.
“ Vậy thì đi nhanh lên!”
Nói rồi, chưa để tôi ngắm nhìn hết số sách yêu quý của tôi, bọn 4 người họ lại kéo tôi đi với tốc độ chóng mặt. Huhu tôi muốn ngắm nhìn những tình yêu của tôi thật kĩ cơ mà.
“A! Đây nè! Toà soạn Tân Nguyệt. Trang trí cũng không tệ đấy chứ. “ Khang Nguyên chỉ vào quầy sách nhỏ ở góc gần cuối dãy đường. Kiểu trang trí có vẻ mang hướng mộc mạc một chút so với mấy quầy sách khác. Biển hiệu bằng gỗ in đậm hai chữ “Tân Nguyệt“. Quả là phong cách của toà soán. Mộc mạc nhưng lại dễ gây ấn tượng.
“ Tân Nguyệt đây rồi. Vậy nam thần gì đó của bà đâu Kha Kì? Sao chỉ toàn là những cô chú trung niên phụ trách bán vậy?” Gia Kiệt hỏi.
“ Suỵt, nói bé thôi. Mà lạ nhỉ? Mình đọc được anh ấy nói hôm nay sẽ đến đây mà?”
“ Cậu có chắc không đó? Hay là người ta chỉ đăng để gây sự chú ý của mọi người với Tân Nguyệt thôi.” Thư Hân nói, có vẻ đang nghi ngờ điều Kha Kì đã thông báo.
“ Mình cũng không biết nữa...” Kha Kì nói như sắp khóc đến nơi.
“Thôi, các cậu cứ ở đây mà tìm nam thần gì đó đi nha. Mình muốn đi mua chút sách đã. Có gì thì điện thoại cho mình.” Tôi tạm biệt 4 đứa, vừa quay mặt định chạy đi một mạch, tôi như đâm phải vật gì đó, làm tôi ngã nhào xuống đường.
“ Ơ, cậu có sao không. Mình xin lỗi cậu ạ“. Hình như là giọng nam. Từ đâu có bóng nam nhân cúi người xuống, thân hình cậu cao lớn. Khoác lên người chiếc sơ mi trắng, mang đậm nét thư sinh.
Tôi vì đau quá, chẳng ngẩng đầu lên xem hay ngó ngàng là ai, có gương mặt ra sao cả. Đầu gối tôi xước đầy vết máu. Hoảng quá, tôi chỉ vội đáp lại.
“ Không sao, không sao. Tại mình hơi vội mà chạy trúng cậu. Xin lỗi cậu nhiều.”
Chưa kịp để tôi nói hết, cậu nắm tay kéo tôi bừng dậy. Máu chảy hơi nhiều làm chiếc váy suông dài màu trắng của tôi nhuốm đầy máu. Mãi đến khi đứng dậy được, tôi mới có tâm trạng mà nhìn thấy đã lỡ đâm vào ai.
Đợi chút đã, ơ gương mặt này có vẻ hơi quen đúng không? Thoáng trong đầu tôi đâu đó cảm giác đã từng gặp ở đâu rồi. Khoan đã, nam thần gì đó của Kha Kì. Lục Nghiên Minh. Quả đúng là đẹp như lời Kha Kì nói, từng đường nét trên mặt, đôi mày rậm, mũi cao... Tôi suy nghĩ, nhưng đó chỉ là ý nghĩ le qua đầu một chút, vì đây chính là nam thần mà Kha Kì ngày đêm mong nhớ nên tôi cũng chẳng để ý gì.
“ A, cậu là Lục Nghiên Minh đúng không? Mình thấy cậu hơi quen, hình như mình đã gặp nhau rồi thì phải?“. Tôi thắc mắc mở miệng hỏi, lúc trước tôi đã từng thoáng nhìn qua ảnh Kha Kì chụp trộm, cũng không rõ mặt nên chỉ thấy được đôi chút về cậu thôi. Bây giờ nhìn kĩ, hình như là người quen đã từng gặp ở đâu rồi thì phải, Nghiên Minh...