“Đùng” một tiếng, cậu tiếp đất.
Chu Duệ vừa kinh ngạc vừa hoảng sợ khi thấy cậu lăn xuống giường.
Cậu vẫn đang bị bệnh, sàn nhà lại lạnh như vậy.
Cô lập tức từ trên giường ngồi dậy, đầu tiên là nói với ngoài cửa “Đây ạ.” Sau đó cô nhìn về phía Trang Úy ngồi dưới đất với vẻ mặt nghi hoặc và khiếp sợ.
Cô duỗi tay nắm lấy cổ tay cậu, nhẹ nhàng kéo lên.
Trang Úy tự nhiên hiểu ý, từ dưới đất đứng dậy, ngồi bên cạnh cô.
Tình cảnh trước mắt thật sự khiến cậu bất ngờ, cậu vốn tưởng đây là mơ nhưng bây giờ lại trở thành hiện thực, cậu nhớ lại tất cả những hành động thân mật mà mình vừa làm với Chu Duệ, trong lòng muốn tẩn bản thân một trận.
Đã nói, sẽ để cô yên.
Cậu nuốt lời hết lần này đến lần khác, có phải cô sẽ không tin cậu nữa không? Có phải cô rất thất vọng không? Có phải cô sẽ không cho cậu một cơ hội nữa không?
Hàng trăm hậu quả khủng khiếp hiện lên trong đầu cậu, cuối cùng cậu ho khan, nói lời xin lỗi: “Thật xin lỗi, mình sốt đến mơ hồ, tưởng là mơ. Mình đảm bảo... Lần sau mình sẽ không như vậy nữa. Chu Duệ, mình xin lỗi.”
Chu Duệ ngồi bên cạnh cậu, cúi đầu nhìn xuống ngón chân mình, đỏ mặt, có lẽ vừa rồi cô đã bị nhiệt độ cơ thể Trang Úy làm nóng.
Cô nghĩ, cậu đúng là đồ ngốc. Đầu óc bị cháy hỏng sao?
“Không liên quan. Về sau không còn quan trọng nữa.” Cô nói.
Cậu đúng là đồ ngốc, cô vừa đồng ý mở miệng, chủ động nắm tay cậu, cậu quên rồi sao?
Trang Úy cả kinh.
Thật sự... Không còn cách cứu vãn sao? Cảm giác tuyệt vọng bao trùm lấy cậu, cơ thể choáng váng, tâm lý bị đả kích đều khiến cậu vô cùng khó chịu.
Bàn tay đang đặt trên giường đột nhiên bị chạm vào, một bàn tay nhỏ bé dùng lực chen vào giữa cậu và giường đệm, sau đó móc tay trái của cậu ra, mười ngón tay hai người đan chặt vào nhau.
Trang Úy ngẩng đầu nhìn cô, thấy cô đang cười ngọt ngào với mình: “Cậu không nhớ sao?”
Trang Úy nhíu mày nhớ lại, trong tích tắc sắp xếp lại mọi chuyện.
Cảm giác tuyệt vọng và mất mát lập tức được thay thế bằng cảm xúc bàng hoàng, vui sướng.
Mọi thứ đều không chân thật, nhưng xúc cảm trong tay lại chân thật đến mức không thể chân thật hơn.
Chu Duệ nắm tay cậu, chủ động nắm tay cậu, chỉ cần nghĩ đến đây thôi đã khiến cậu kích động không thôi, huống chi bây giờ đã trở thành sự thật.
Trang Úy do dự hỏi: “Ý cậu là?”
Chu Duệ đỏ mặt không chịu nói thêm.
“Cậu và Uông Tông?...”
“Chia tay.” Lúc này Chu Duệ mới nói rõ ràng.
“Vậy... Cậu là bạn gái mình sao?” Ngón tay cái của Trang Úy cọ qua mu bàn tay cô, nhẹ nhàng vuốt ve.
“...” Chu Duệ lại không chịu trả lời, đúng là đồ ngốc, trong lòng cô oán hận nghĩ.
Không muốn nói thêm gì nữa, hơn nữa mẹ cô đang ở bên ngoài thúc giục, cô nghĩ, tốt nhất là dùng hành động để chứng minh cho nhanh.
Cô ưỡn thẳng ngực, nhanh chóng đặt lên môi cậu một nụ hôn, sau đó nhanh như bay “phi” đến cánh cửa, hất tay đang nắm cậu ra, quay đầu lại nói với Trang Úy đang ngơ ngác ngồi trên giường: “Ra ngoài ăn cháo.”
Trang Úy không phản ứng kịp, cảm giác vui sướng tột độ vây quanh cậu, cậu không nhịn được nhấp môi cười.
Sau khi cô đi ra ngoài một lúc, cậu mới từ giường đứng lên, tìm dép rồi đi về phía phòng khách.
•
Mẹ Chu đưa cho Trang Úy một bát cháo trắng, khi ra khỏi phòng bếp bà thấy hai người đều ngoan ngoãn ngồi vào bàn ăn nhưng lại không nói lời nào, cảm thấy rất kỳ quái.
Đặc biệt là con gái bảo bối nhà mình còn đỏ mặt?
Trang Úy cũng rất kỳ lạ. Ừm? Đeo dép trái?
“Trang Úy, đây là cháo dì nấu cho cháu, cháu mau ăn lót dạ.”
“Vâng, cảm ơn dì.” Trang Úy bưng lên, miệng bắt đầu húp cháo.
“Ba mẹ cháu đi công tác, cháu phải chăm sóc cơ thể thật tốt, sao lại bị sốt? Ban đêm cảm lạnh sao?”
“À... Thật ra cháu không nghỉ ngơi tốt, mấy ngày nay cháu ngủ quá ít, ngủ nhiều hơn một chút chắc sẽ ổn thôi.”
Tim Chu Duệ thắt lại, hơi đau đớn, cảm thấy đau lòng.
“Vậy mau ăn xong rồi ngủ tiếp.” Mẹ Chu thúc giục.
“Vâng.”
“Con ngồi đấy nhìn thằng bé uống cháo làm gì, mau đổ một bát canh cho Trang Úy.” Mẹ Chu nói với Chu Duệ.
Trộm nhìn bị bắt, còn bị người ta lớn tiếng chỉ ra. Mặt Chu Duệ lại đỏ, lỗ tai nóng rực, phản bác: “Mẹ! Con không có.” Dứt lời cô không tình nguyện đứng dậy.
“Không cần! Để cháu tự đi.” Trang Úy ngăn cô lại.
“Cháu ngồi đi, để con bé đi.” Mẹ Chu nói với Trang Úy.
“Hừ.” Chu Duệ giả bộ tức giận đi vào phòng bếp, thật ra trong lòng cô rất tình nguyện, ước gì để cậu uống nhiều một chút, nhanh khỏi bệnh.
Khi bưng canh ra cho cậu, tay Chu Duệ vô tình đụng vào tay cậu, trong lòng Chu Duệ run lên, cực kỳ hoảng loạn, nhìn mẹ già nhà mình không phát hiện, cô mới nhẹ nhàng thở ra.
Trang Úy ngồi đối diện thấy hết hành vi của cô, cậu mím môi cười trộm.
Chu Duệ tức giận trừng mắt nhìn cậu.
•
Mẹ Chu đưa Chu Duệ về, trước khi đi bà còn đề nghị Trang Úy đến nhà bọn họ ở một thời gian để bà có thể chăm sóc cậu.
Nhưng Trang Úy từ chối.
Một là ngại, hai là bây giờ cậu còn muốn giải quyết chút tình huống.
Sau khi hai người rời đi, cậu đối diện với căn nhà lạnh lẽo, trống trải, cậu mới bắt đầu thấy hối hận.
Sớm biết thế, cậu đã ở cạnh Chu Duệ một thời gian.
Có cô, xung quanh mới trở nên ấm áp, sinh động.
Trở lại phòng ngủ, vừa nhìn thấy giường của mình, lại nghĩ đến ký ức kiều diễm với cô vừa nãy, khóe miệng cậu không khỏi cong lên.
Trang Úy nghĩ, cậu đã làm chuyện gì tốt lại có thể cùng Chu Duệ ở bên nhau.
Còn có, cô thật ngoan thật mềm.
•
Trước khi ngủ Chu Duệ nhận được tin nhắn từ Trang Úy.
...〘Ngủ ngon, yêu cậu.〙
Chu Duệ cảm thấy mình sắp thành bong bóng, bong bóng màu hồng, ngọt ngào.
“Ngủ ngon.”
“Mai gặp.” Cô trả lời.