Gửi Kẹo Hỷ Cho Cậu

Chương 1: Chương 1: Vô sỉ




Editor: Shi Shann

•••

Chu Duệ cũng không biết bây giờ là tình huống gì.

Tình cảnh hiện tại làm cô khẩn trương, sợ hãi.

Không gian gò bó cũng khiến cô vô cùng xấu hổ.

Người con trai trước mắt cao hơn cô hai cái đầu đang giam cầm cô giữa buồng vệ sinh và ngực anh, chỉ để lại cho cô một chút không gian.

Cậu cúi đầu xuống, khuôn mặt mang theo mùi rượu nồng nặc gần như dán vào người cô, nhiệt độ và mùi hương trên người cậu không ngừng xâm chiếm Chu Duệ.

Chu Duệ không dám nhúc nhích, cậu đang ở rất gần cô, nhìn chằm chằm mặt cô. Cô sợ nếu cô lộn xộn, giây tiếp theo cậu sẽ dùng hành động khác ngăn cản cô.

Trang Úy uống rất nhiều rượu, đầu óc nóng lên, cậu dựa men say kéo Chu Duệ vào buồng vệ sinh.

Cậu muốn nói điều mà cậu vẫn luôn muốn nói, muốn nói với cô... cậu... dạo này cậu rất khổ sở.

Cô gái trong lòng ngực ngẩng đầu lên nhìn cậu, hơi thở ở chóp mũi dồn dập, cô đang sợ.

Đôi mắt nai⁽¹⁾ mông lung, ngấn lệ, nhìn cậu một cách đáng thương, như thể giây sau cô sẽ bật khóc.

⁽¹⁾ Đôi mắt nai: còn có tên là Lộc Nhãn, loại mắt to cỡ trung bình, đầu và đuôi mắt nằm ngang, mắt có hai mí rõ ràng, cân đối, nhãn cầu cũng tương đối, xoe tròn, sáng, ánh mắt luôn có nét dịu dàng đặc trưng, vừa ngơ ngác như trẻ thơ.

Cậu cau mày, không nên như thế này.

Cô không nên sợ cậu.

Chỉ thấy cô gái trong lòng ngực hít sâu mấy hơi, mở miệng, run rẩy nói: “Trang Úy... Cậu làm gì vậy... Đây là nhà vệ sinh nữ, có phải cậu uống quá nhiều không? Chú dì vẫn đang đợi chúng ta ở bên ngoài.”

Cái miệng nhỏ lúc đóng lúc mở, hàm răng trắng đều tăm tắp, Trang Úy không nghe rõ cô đang nói gì, trong mắt cậu chỉ có đôi môi đỏ mọng đang mấy máy của cô.

Không còn kiên nhẫn, cậu cúi đầu xuống, phủ lên hai cánh môi trông rất ngon miệng kia.

Xúc cảm mềm mại giống như thạch trái cây khiến Trang Úy mất kiểm soát, cậu nóng lòng muốn thâm nhập vào sâu hơn, các tế bào trên khắp cơ thể cậu đang kêu gào muốn càng nhiều.

Chu Duệ bị dọa sợ, sau mười giây ngây ngốc thì cô điên cuồng kháng cự.

Nước mắt bất giác chảy ra từ khoé mắt vì ấm ức, cô mím chặt môi để ngăn chặn hành động tiếp theo của Trang Uý, hai tay dùng sức đẩy mạnh vào khe hở giữa hai người họ.

Một tay để trên ngực cậu, tay còn lại đánh vào vai cậu.

Trang Úy cảm nhận được sự phản kháng của cô, cậu lập tức tỉnh táo hơn rất nhiều. Dù rất muốn tiếp tục đi xuống, nhưng cảm giác hối hận, còn có cảm xúc đau lòng gần như lấn át cậu ngay lập tức.

Cậu rời khỏi môi cô, đôi mắt đỏ ngầu vì say đang rũ xuống nhìn cô.

Cậu đọc được rất nhiều cảm xúc từ đôi mắt ngấn lệ của Chu Duệ, sợ hãi, tức giận, oán trách...

Đôi môi hồng hào dính đầy nước, hình như đây là kết quả của “Bá vương ngạnh thượng cung”⁽²⁾ mà mình tạo thành.

⁽²⁾ Bá Vương ngạnh thượng cung: “bá vương” chỉ những người siêu mạnh mẽ, “ngạnh thượng cung” hiểu là “xuất ra uy lực còn mạnh hơn cung nỏ”, mà “cường cung” thì hiển nhiên sẽ bắn ra “cường tiễn“. Từ “cường tiễn” [đọc là “qiang jian”] hài âm hoàn toàn với “cưỡng gian”, mà “cưỡng gian” thời xưa là một từ đại kỵ húy, nên người xưa vốn tao nhã vô biên lịch lãm vô vàn, đã dùng năm từ “bá vương ngạnh thượng cung” thay thế cho hai từ “cưỡng gian“. (cũng không đến mức cưỡng gian:v

Nhớ lại vị ngọt mà mình đã nếm cách đây 30 giây, dường như cậu không còn gì phải hối hận.

Chu Duệ thấy cậu lại như hổ rình mồi nhìn chằm chằm vào miệng mình, cô trở nên lo lắng, cơn tức giận vừa rồi bị chính mình kìm nén vì bất lực lại nhen nhóm trong lòng cô, cô đưa tay lên lau mạnh chất lỏng trên miệng mình, sau đó dùng sức dẫm vào giày Trang Úy, đưa ra kết luận: “Cậu say rồi!”

Trang Úy nhìn thoáng qua đôi giày của mình, trên chiếc giày trắng cậu yêu thích có một dấu chân màu đen nổi bật.

Cậu vừa thấy, đột nhiên bật cười, Chu Duệ vẫn như vậy, lúc tức giận sẽ cố ý dẫm giày cậu.

“Cậu cười cái gì? Mình đang rất tức giận, xin lỗi.” Chu Duệ tức giận nói, rất giống thỏ con xù lông.

“Chu Duệ, mình không xin lỗi.” Trang Úy trầm giọng nói, cũng không biết mình đang nghĩ gì. Nếu là trước kia, cậu đã sớm xin lỗi cô, nơi nào còn để Chu Duệ nhắc.

Ý nghĩ kỳ quái trong đầu khiến cậu không vui, Chu Duệ cũng đừng nghĩ sẽ thoải mái.

“Cậu... Vô lại!” Chóp mũi Chu Duệ chua xót, nước mắt lại trào ra.

Trước đây Trang Úy chưa bao giờ như vậy, cô cũng chưa mắng Trang Uý bao giờ. Lúc trước, nếu cô nói với Trang Úy cô đang tức giận, nhất định cậu sẽ xin lỗi cô ngay lập tức. Sao cậu lại thay đổi? Đột nhiên cô cảm thấy vô cùng ấm ức, rõ ràng cậu sai, vì sao lại không xin lỗi.

Cậu không chỉ vô lại, đôi khi còn cảm thấy bản thân giống một kẻ biến thái, trong lòng Trang Úy yên lặng nghĩ.

Thấy Trang Úy vẫn không có ý định xin lỗi, Chu Duệ đột nhiên đẩy cậu ra, sau đó thoát khỏi xiềng xích của cậu, vừa chạy vừa quay đầu lại nói với cậu: “Cậu thật sự rất đáng ghét!”

Trang Úy nhìn bóng dáng gần như dùng hết sức lực để chạy của cô, cậu lại bắt đầu thấy hối hận.

Cậu đứng thẳng người, bực bội vò đầu bứt tóc, không ngờ lại làm chuyện này với cô.

Ý định ban đầu của cậu chỉ là muốn nói với cô...

Cô và Uông Tông ở bên nhau, cậu rất khó chịu.

Nhân tiện nói cho cô biết, cậu thích cô.



Chu Duệ đứng ở cửa phòng ăn sửa sang lại quần áo của mình, lại lau nước mắt sau đó mới quay lại phòng ăn đang ăn uống linh đình.

Cô ngồi bên cạnh ba mẹ, ngồi nghịch đuôi tóc mình mà không nói lời nào.

Mẹ Chu nắm lấy tay cô: “Không phải con đi vệ sinh sao? Sao lâu như vậy?”

“Đại sảnh quá buồn chán, con lại đi ra ngoài hít thở không khí.” Cô theo bản năng bắt đầu nói dối để che giấu hành vi xấu xa của Trang Úy.

Trong lòng Chu Duệ lại tự trách chính mình, vì sao cô lại giúp cậu nói chuyện? Cô nên khóc lóc rồi nói với mẹ Trang Úy bắt nạt cô, sau đó lại tố cáo trước mặt ba Trang và mẹ Trang.

Bọn họ yêu thương cô như vậy, nhất định họ sẽ nghiêm khắc dạy dỗ Trang Úy một trận.

Để cậu không dám làm loại chuyện này nữa.

Trong đầu Chu Duệ đang suy nghĩ miên man, ba Trang ngồi đối diện đã lên tiếng: “Duệ Duệ, cháu có nhìn thấy Trang Úy không? Nó cũng nói ra ngoài đi vệ sinh, sao đến bây giờ vẫn chưa trở về?”

Vẻ mặt Chu Duệ thay đổi, kiềm chế xúc động muốn tố cáo của mình: “Cháu có thấy cậu ấy ở nhà vệ sinh, chắc sắp về rồi.”

Ngay khi giọng nói vừa phát ra, cánh cửa nặng nề bị đẩy ra.

Trang Úy đã trở về, đôi mắt vốn dĩ đen trắng giờ nhìn có chút vẩn đục, xung quanh tròng mắt chứa tơ máu, trông có vẻ mệt mỏi.

Chu Duệ chỉ nhìn một chút rồi thu hồi tầm mắt của mình, tránh để mình đối diện với cậu. Nhưng cô vẫn biết từ khi cậu vào đến lúc ngồi xuống, ánh mắt của Trang Úy vẫn luôn đặt trên người cô.

Khi ngồi vào chỗ, thỉnh thoảng cậu vẫn liếc nhìn cô.

“Làm sao vậy, con mới uống chưa đầy hai chai rượu đã thành cái dạng này?” Ba Trang bất mãn hỏi con trai mình, nhưng mọi người trong phòng ăn đều có thể nghe thấy sự lo lắng trong lời nói của ông.

Trong lòng Chu Duệ nhảy dựng, trong đầu cô hiện lên cảnh tượng vừa rồi ở trong nhà vệ sinh.

Mẹ Trang nghe ông nói vậy, duỗi tay đánh chồng mình: “Sao lại nói con trai mình như vậy?”

Trang Úy không nói gì, xua tay rồi lại cầm ly rượu trên bàn lên, cúi đầu uống từng ngụm một, dáng vẻ muốn say hoàn toàn.

Chu Duệ cầm chiếc đũa, hung dữ chọc củ cải trong bát, miệng lẩm bẩm: “Uống rượu, uống rượu, say chết cậu... Đồ vô lại... Đồ lưu manh...”

“Con làm gì vậy? Đang thì thầm cái gì?” Mẹ Chu hỏi.

Khi bị mẹ Chu hỏi, tất cả mọi người trên bàn ăn đều nhìn về phía cô, bao gồm cả người say rượu đến đỏ mắt kia.

Chu Duệ ho khan một tiếng, đặt đũa xuống: “Nhớ lại phương trình hoá học.”

“À... Lần này con thi hóa học lại không đạt tiêu chuẩn.” Mẹ Chu đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, bà lại ngẩng đầu nói với Trang Úy: “Tiểu Úy, nếu có thời gian rảnh cháu có thể dạy Chu Duệ hóa học không? Nghe nói kỳ thi giữa kỳ lần này cháu lại xếp hạng nhất toàn trường.”

Vốn dĩ ánh mắt Trang Úy nhìn về phía Chu Duệ có chút men say, giờ lập tức khôi phục sự minh mẫn, cậu gật đầu, vẫn là một học sinh ngoan ngoãn, tuân thủ phép tắc, hiểu chuyện nói: “Được, dì.”

Chu Duệ nhướng mày, không có gì lạ.

Trang Úy cúi đầu, nhướng mày, cũng không biết cậu đang suy nghĩ gì.

Người lớn hai nhà căn bản không phát hiện sóng gió mãnh liệt giữa hai người, vẫn tiếp tục vừa nói chuyện vừa ăn cơm rất hòa thuận.



Bữa cơm ôn chuyện theo thời gian cố định của hai nhà Trang - Chu cuối cùng cũng kết thúc vào lúc mười giờ tối.

Xe của Chu gia đi ở phía sau.

“Sao thành tích gần đây của con lại tụt lùi?” Mẹ Chu ngồi ở ghế phụ lái đằng trước quay đầu hỏi Chu Duệ.

“Không phải... Không... Thì...” Chu Duệ lắp bắp không giải thích được vì sao, chính là cô không thể nói.

“Nếu thành tích của con cứ như này thì sao có thể học cùng một trường đại học với Trang Úy được?” Mẹ Chu dịu dàng hỏi.

Lại là Trang Úy! Chu Duệ phiền chết đi được, cô phản bác nói: “Ai nói con muốn học cùng một trường đại học với cậu ta!”

Mẹ Chu có thể cảm nhận được tâm trạng của con gái mình có vẻ không ổn nên bà cũng không nhiều lời.

Chỉ là khi vừa xoay người lại, bà lại lẩm bẩm một câu: “Không phải chính con nói sao?”

Ba Chu cầm vô lăng, liếc mắt nhìn Chu Duệ đang tức giận, như hiểu vợ mình mà cười cười.

5/11/2021

Chào mọi người, mình là Shi. Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ nha (。・ω・。)ノ♡

Mong mọi người ủng hộ Shi trong hố mới này ❤️❤️

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.