CHƯƠNG 6-10
6.
Trịnh Hòa rất tự nhiên mà ngồi vào cạnh Bạch tiên sinh.
Bạch tiên sinh cười hỏi “Nhìn cậu không giống người mẫu, ca sĩ?”
Trịnh Hòa xấu hổ lắc đầu. Sao Bạch tiên sinh không nói thẳng rằng cậu rất tầm thường luôn cho rồi. “Tôi là diễn viên. Ngài từng xem [Xuân mệnh điện] sao? Tôi diễn Tống Chí Thu trong đó.”
Bạch tiên sinh lắc đầu “Ta chưa xem, về sau sẽ.” Vừa nói, cánh tay ông vừa nhẹ nhàng đặt lên vai Trịnh Hòa.
Trịnh Hòa cứng người, cậu muốn giật cánh tay của ông ra, quăng một bạt tai, quát “Ông mày không bán!”. May mà lý trí đã thắng, ánh mắt cậu nhìn chằm chằm lên bục diễn, nhấp một ngụm rượu cho đỡ căng thẳng.
“Thế…thế thì thật cám ơn ngài.”
“A, chuyện này đâu cần cảm ơn.” Dường như cảm xúc của Bạch tiên sinh không tệ.
Trịnh Hòa lơ đãng liếc về phía Đào Tiệp, cảm giác mình chưa đủ nhiệt tình, liền chui vào lòng Bạch tiên sinh. Ông bị sự ‘nhiệt tình’ của cậu làm kinh ngạc một chút, sau không kìm được mà cười.
Thế này Trịnh Hòa mới nhận ra mình ‘nhiệt tình’ quá đà, đỏ mặt chạy vội vào WC.
7.
Đào Tiệp bắt được Trịnh Hòa tại cửa WC, khi cậu đang hộc tốc lao vào, mắng “Anh điên à?! Không khí đang tốt thế, chạy ra làm gì?!”
Trịnh Hòa bụm mặt, ngồi xổm xuống “Hỏng….tôi không làm được, không biết làm sao. Thôi đi thôi, cô giúp tôi xin lỗi.”
“ĐCM! Trịnh Hòa, anh có bệnh phải không? Bao nhiêu người muốn gặp Bạch tiên sinh mà không có cơ hội, anh chưa làm gì đã muốn chạy? Muốn chạy thì cũng lên giường đã rồi nói sau!!”
Trịnh Hòa nghe thế, hỏi “Bạch tiên sinh rất có thế lực?”
Đào Tiệp hừ lạnh:“Biết Vinh thiếu sao?”
Trịnh Hòa gật đầu, ngôi sao lớn của công ty, ai mà không biết chứ, tiếc là hình như dạo này muốn rời khỏi sự nghiệp, không thấy có tác phẩm mới.
“Anh ta vốn được Bạch tiên sinh nâng đỡ.”
Trịnh Hòa chần chừ “Vậy sao mấy năm nay không thấy có bộ phim nào?”
Đào Tiệp lại liếc cậu một cái “Chuyện này còn phải nói sao?”
Trịnh Hòa gật đầu, lại cảm thấy lạ, hỏi “Không đúng, gặp được người như Bạch tiên sinh sao cô không giữ cho mình mà giới thiệu cho tôi, có ý đồ gì.”
Đào Tiệp tung cước nhắm thẳng đùi Trịnh Hòa “Cái sht! Tôi mà là nam tôi cũng dán lên!”
Giờ thì cậu đã hiểu.
8.
Trịnh Hòa lại tiếp tục lao vào WC, Đào Tiệp giữ chặt cậu lại, xối xả tiếp “Chẳng nhẽ anh còn chưa hiểu?”
“Tôi hiểu.”
“Hiểu rồi còn chui vào phòng vệ sinh làm gì?”
Trịnh Hòa không biết nói sao “Tôi khẩn trương, muốn đi, ok?”
Đào Tiệp chợt thấy anh bạn mình gần ba mươi vẫn không làm nên cơm cháo gì, quả là: Chuẩn!
9.
Khi Trịnh Hòa quay lại, bên cạnh Bạch tiên sinh đang ngồi một cậu nhóc, chừng hơn hai mươi, dáng người thon dài, gương mặt diễm lệ, so với cậu đúng là một trời một vực.
Nếu là trước đây, Trịnh Hòa nhất định nhấc mông rời đi, nhưng vừa nãy trong WC, càng nghĩ càng nhớ ra gì đó, nhắn tin hỏi Đào Tiệp [Bạch tiên sinh là Bạch Ân đúng không?]
Đào Tiệp nhắn lại [Còn phải nói.]
Trịnh Hòa bị sét đánh cho nảy người, đại đại gia đó nha.
Vậy nên, Trịnh Hòa rất tự giác lại bên Bạch tiên sinh, cười dịu dàng “Bạch tiên sinh.”
Bạch tiên sinh ngẩng đầu, mỉm cười. Trịnh Hòa cảm thấy nhẹ nhõm. Cậu đi tới bên cạnh sofa, ý bảo cậu nhóc kia nhường chỗ. Cậu ta trừng lại, lại thấy Bạch tiên sinh không liếc Trịnh Hòa đến một cái, liền mặc kệ.
Trịnh Hòa nhận ra Bạch tiên sinh đang giận. Thực kỳ quái, dù ai nhìn vào mặt Bạch tiên sinh cũng không thể nói rằng người này đang không vui, vậy mà cậu lại biết.
Trịnh Hòa nhìn lưng cậu thiếu niên, nhún vai, sau đó đặt mông xuống đùi Bạch tiên sinh, nhận lấy ánh mắt mang ý cười của ông.
Hừ, chuyện này ở Gay bar cậu đã gặp nhiều rồi!
Tranh giành tình nhân sao, mặt dày là thắng! Tiện nhân là vô địch, biết không?
10.
Thiếu niên quay đầu lại, bị cái sự mặt dày của Trịnh Hòa khiến cho giật mình.
Trịnh Hòa dang tay ôm lấy cổ Bạch tiên sinh, ngoan ngoãn dựa vào bờ ngực ông, đúng phong cách chim nhỏ nép người, tiện thể cáo mượn oai hùm.
Trịnh Hòa phát hiện nơi này cùng quán bar cậu vẫn tới không khác gì nhau, chỉ cần xem Bạch tiên sinh là bạn – tình cậu đang nhắm tới là được. Hơn nữa, vẻ ngoài của ông ấy đúng là không tệ.
Cậu thiếu niên kia đành tức giận rời đi, Trịnh Hòa đang định ngồi vào chỗ đó, dưới eo lại bị hai cánh tay giữ lấy. Trịnh Hòa xoay người, ánh vào đôi mắt cậu là nụ cười đầy ẩn ý của Bạch tiên sinh.