Tôi rất sợ Giang Thần tức giận, thực ra tôi cũng rất sợ người khác giận tôi, thế nhưng Giang Thần không phải là người khác, nếu để so sánh thì tôi sợ Giang Thần hơn. Hoặc có thể nói tôi đều hoảng hốt mỗi khi có ai đó giận mình, kể cả Giang Thần, bởi tôi không biết anh có giận thật không. Mà khi tôi không biết anh có giận mình không, tôi không biết nên sợ hay không nên sợ nữa, vì không biết nên sợ hay không, mà tôi lại đâm ra sợ hãi… Mọi người thấy tôi ăn nói lung tung, lộn xộn như thế chắc là đã hiểu rồi chứ?
Vì thế dọc đường tôi đều len lén nhìn anh, càng nhìn lại càng cảm thấy anh đang tức giận, còn vì sao lại giận tôi cũng không biết. Thực ra tôi vẫn chưa thấy chút manh mối nào cả nhưng nếu giận thì chắc chắn là anh đang tức giận, nếu không phải thì bạn cứ cắn tôi đi.
Tôi đưa tay kéo cổ tay áo, ngón tay còn gõ nhẹ lên tay anh hai cái: “Em đói rồi!”
Anh liếc nhìn tôi: “Ừ.”
“Ừ cái gì mà ừ?” Tôi tự cho là nên làm nũng nên lay nhẹ cánh tay anh: “Anh dẫn em đi ăn đồ ngon đi…”
Anh run run, giũ tay tôi ra: “Đang lái xe, đừng lộn xộn.”
Tôi bĩu môi, ngoan ngoãn ngồi im.
Mười giây sau, tôi lại cất tiếng hỏi: “Em đi thi bằng lái xe được không?”
“Không được.”
“Sao chứ?”
“Em không mua nổi xe đâu.”
……………
“Chery QQ thì em vẫn có thể mua được.”
(ND: Chery QQ là một loại xe của Trung Quốc sản xuất)
“Em mà lái xe kiểu gì cũng đâm vào người ta, lại gây thêm ùn tắc giao thông.”
Hừ… Anh cũng độc mồm độc miệng quá đấy!
Tôi đành đổi chủ đề: “Vậy anh nói xem em đi làm tóc xoăn được không?”
Anh nhìn qua kính chiếu hậu: “Không được.”
“Sao nữa?”
Anh nghiêng người nhìn tôi: “Xấu.”
Tôi nhịn
Tôi cười làm lành: “Hay là em đi cắt ngắn nhé?”
“Không được.”
Tôi cãi lại: “Chẳng phải trước đây anh nói thích em để tóc ngắn à! Còn nói trông rất trẻ trung.”
Anh quay sang nhìn, như đang đánh giá tôi, sau đó nói: “Có à? Có thể anh chỉ thuận tiện nói thế thôi.”
…
Đến đây, tôi hoàn toàn bỏ nói chuyện vui vẻ với anh.
Cho nên, sau đó tôi hùng hổ hét tên anh: “Giang! Thần!”
“Hử?” Mặt anh tỉnh bơ, cũng chẳng thèm nhìn tôi.
Tôi cắn răng, hùng hồn tuyên bố: “Ngày mai em sẽ đến bệnh viên tìm anh ăn cơm!”
Anh sững sờ một lát: “Không cần.”
Tôi cũng ngây người, không ngờ mình đã nhân nhượng đến nước này mà anh vẫn làm cao.
Giang Thần bỗng cười: “Ngày mai anh nghỉ!”
Tôi à một tiếng, nói: “Thế thì để ngày kia đi.”
Anh lại lặp lại lần nữa: “Ngày mai anh nghỉ.”
Tôi nhìn anh đầy khó hiểu, lờ mờ cảm thấy hình như anh đang đợi tôi nói gì đó. Nhưng khổ nỗi chỉ số thông minh của tôi thấp lắm, đành phải hỏi thẳng: “Nghỉ thì làm sao?”
Anh không trả lời câu hỏi của tôi, mà chỉ nhấn mạnh lần nữa: “Anh rất ít khi được nghỉ.”
Tôi bất đắc dĩ, đành phải tỏ ra mình cũng vui cho anh, cười tủm tỉm phụ họa: “Được nghỉ tốt quá rồi, khó khăn lắm mới được nghỉ mà, chúc mừng anh nha.”
Giang Thần chán nản, lườm tôi mấy cái khiến tôi càng chột dạ, nghĩ thầm chẳng lẽ anh được nghỉ tôi phải ăn chay ba ngày, tắm rửa thay quần áo để chúc mừng chắc?
Xe đi chậm lại. Giang Thần lại khôi phục trạng thái như là đang tức giận. Tôi cảm thấy mình tốn bao nhiêu công sức để chọc cười anh nhưng đột nhiên anh nói không vui sẽ không vui. Anh tùy hứng quá đáng.
Vì thế tôi cũng im lặng, lấy di động ra chơi game cho hả giận. Tới khi giết sạch mấy con rắn trong game, tôi mới cảm thấy sảng khoái, vui vẻ. Bạn thấy không, Giang Thần bắt nạt tôi, tôi sẽ ăn hiếp mấy con rắn, thế giới này luôn công bằng thế đấy!
Xe đột ngột dừng lại, tôi nghĩ là đang chờ đèn đỏ nên cũng không để ý nhiều vì vẫn còn đang bận chém giết mấy con rắn. Qua một lúc lâu, tôi đã giết hết mười mấy con rắn mà xe vẫn chưa chạy. Tôi khó hiểu ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa xe, không biết xe đã đậu ở vệ đường từ lúc nào. Tôi quay sang nhìn Giang Thần thì thấy anh cũng đang nhìn mình chằm chằm.
Tôi ngơ ngác hỏi anh: “Sao vậy?”
Anh nói: “Gọi điện cho sếp của em, ngày mai xin nghỉ phép.”
Tôi nhất thời chưa kịp phản ứng lại: “Hả? Vì sao? Sẽ bị trừ tiền đó.”
Anh nói như lẽ đương nhiên: “Bảo em xin nghỉ thì cứ nghỉ đi.”
Tôi ngạc nhiên nhìn anh, mà anh lại tránh tầm mắt của tôi, vẻ mặt không được tự nhiên cho lắm. Tôi nhăn mày, nhắm mắt một lát, bỗng nhiên tỉnh ngộ….
Tôi lập tức gọi điện cho Phó Phái: “Alo, sếp Phó hả?”
“Ôi, Tiểu Hi yêu quý, tôi là sếp, không phải phó.” Phó Phái nói.
Tôi trợn mắt: “Đừng đùa nữa, ngày mai em xin nghỉ.”
“Xin nghỉ để làm gì?”
Tôi đáp: “Ngày mai bạn trai em được nghỉ nên em xin nghỉ cùng anh ấy.”
Nói xong, tôi liếc sang thấy mặt Giang Thần cứng lại.
Xin nghỉ xong, tôi cắn môi cố nhịn cười: “Em xin nghỉ xong rồi.”
Anh không được tự nhiên khụ một tiếng: “Ừm.”
“Ha ha ha ha ha…” Cuối cùng tôi vẫn không nhịn nổi cười: “Em… ha ha… anh.. ha ha… Sao anh lại đáng yêu như vậy chứ…. Ha ha ha…. Nếu anh muốn em cùng anh…. anh có thể…. ha ha… nói thẳng là được rồi… ha ha.”
“Im miệng.” Giang Thần lườm tôi rồi khởi động xe.
Có người thẹn quá hóa giận kìa.
Giang Thần đỗ xe ở bãi gửi xe của siêu thị. Tôi thấy lạ, liền hỏi anh: “Anh muốn mua gì à?”
Anh nói: “Thức ăn.”
Tôi lẩm bẩm nói: “Không thể ăn xong rồi đi mua được à, em sắp chết đói rồi.”
Anh tháo dây an toàn ra rồi quay sang tháo dây an toàn cho tôi: “Mua về nhà nấu.”
“Hả?” Tôi ngạc nhiên: “Em không biết nấu cơm mà, chỉ biết nấu mì thôi.”
Anh nói: “Thế thì nấu mì.”
Giang Thần lừa tôi, bởi vì đồ bên trong xe đẩy ngày càng nhiều, thậm chí còn có một con gà, nguyên cả con gà có đầy đủ, cổ chân, đầu cánh.
Tôi nhìn con gà kia sợ hãi không khác nào nhìn thấy khủng long sống lại: “Anh mua cái này làm gì?”
Giang Thần đáp: “Nấu canh.”
Tôi hỏi: “Anh làm à?”
“Không.” Anh trả lời như lẽ đương nhiên.
Trong lòng tôi lầm rầm, nếu anh không phải là bạn trai em thì em đã tẩn anh một trận rồi.
Sự đóng góp của tôi trong suốt quá trình mua sắm là tự chọn một túi hạt dưa vị bơ, nhưng việc này cũng không cảm thấy mình vô dụng, dù sao da mặt tôi cũng dày.
Giang Thần mang theo túi lớn túi bé. Thấy vậy tôi ngỏ ý muốn giúp, anh liền đưa cho tôi một túi rau cải.
Tôi nói mình có thể mang giúp anh hai túi. Anh nói tôi đem cứ giữ sức để lát nữa nấu ăn. Tôi khóc không ra nước mắt đây.
Một lần nữa đứng trước cửa nhà Giang Thần, tôi dựa tường chờ anh tìm chìa khóa mở cửa nhưng anh lại nhìn tôi và nói: “Em mở cửa đi.”
Lúc này tôi mới nhớ tới chìa khóa Giang Thần đưa tôi lúc trước, lục lọi trong túi một lúc lâu mới tìm thấy một chùm chìa khóa lạ: “Cái nào đây?”
Cuối cùng cũng đi vào căn hộ của Giang Thần, phòng ở không lớn không nhỏ, hai phòng ngủ, phòng khách, phòng bếp, sắp xếp gọn gàng, giống như nhà mẫu. Tôi đứng ở cửa quan sát, anh đi qua tôi vào trong nhà, tiện tay cầm luôn túi rau cải trên tay tôi.
Tôi vội đi theo sau anh: “Đây là nhà anh thuê hay mua rồi?”
Anh quay lại nhìn tôi chăm chú, ánh mắt vẻ sâu xa: “Sao? Muốn gả cho anh rồi à?”
Tôi thành thực trả lời: “Cũng không phải, em chỉ cảm thấy nếu đây là nhà thuê thì để phòng trống thật lãng phí.”
Dứt lời, tôi mới ý thức được một chuyện, đứng sững tại chỗ, buồn buồn nói: “Mới vừa rồi anh cầu hôn em đấy à? Em có thể trả lời lại một lần nữa được không?”
Anh nói: “Không phải. Không thể.”
Tôi bĩu môi, hai câu trả lời đó cũng không khác nhau là mấy.
“Em đứng ngẩn người ở đó làm gì? Mau lại đây giúp anh.”
“À.”
Ba phút sau, chúng tôi nhìn đống đồ đầy trên bàn bếp rồi ngơ ngác nhìn nhau.
Tôi lên tiếng: “Món đầu tiên anh muốn làm món gì?”
Giang Thần nhăn mày, đáp: “Canh đi! Canh phải nấu lâu lắm.”
Tôi nói: “Vậy thì hầm thôi, nhưng hầm như thế nào?”
Anh nói: “Cắt các thứ ra, sau đó đổ nước vào là được.”
“Thế anh cắt đi! Dù sao anh cũng là bác sĩ, dùng dao quen rồi.”
Anh nhăn nhó mặt mày: “Đó là dao phẫu thuật.”
“Vậy trong nhà anh không có dao phẫu thuật à?”
Anh nhớ lại một chút rồi đáp: “Có, ở ngăn kéo phía dưới tủ tivi.”
Tôi chạy đi lấy hai con dao phẫu thuật về đưa cho Giang Thần: “Đây, dao anh dùng quen đây.”
Anh cầm dao phẫu thuật, nhẹ nhàng đưa vài đường trên con gà, từng mảng thịt rơi ra.
Tôi không kiềm chế được wow một tiếng.
Giang Thần ngoảnh sang nhìn tôi và dặn: “Biết rồi chứ, đặt dao giải phẫu xuống sẽ nguy hiểm tới tính mạng.”
Tôi nhanh chóng đặt con dao phẫu thuật trong tay xuống bàn bếp: “Em rửa rau.”
Vừa rửa rau tôi vừa lén nhìn Giang Thần làm đồ, không nhịn được lại hỏi: “Anh đang làm gì đó?”
Anh trả lời: “Bỏ da, chỉ lấy thịt thôi.”
Tôi nói: “Hầm canh gà thì phải bỏ da lấy thịt hầm thôi à?”
Anh nói: “Không cần hả? Vậy em lấy dao phẫu thuật cho anh làm gì? Dao này cũng không chặt được xương gà.”
…
Mười phút sau, tôi hỏi: Súp lơ rửa sạch rồi phải nấu thế nào?”
Giang Thần đáp: “Cắt hết ra rồi bỏ nồi nấu.”
Lại mười phút nữa trôi qua.
Tôi lại hỏi: “Vậy chỗ xương sườn này làm sao bây giờ?”
Giang Thần lại đáp: “Chặt ra, rồi cho nồi đun.”
Mười phút nữa nữa.
Tôi nghĩ phải tranh thủ một chút: “Hay là chúng ta ra ngoài ăn, tiện thể mua hai quyển sách dạy nấu ăn về đi, lần sau lại nghiên cứu tiếp.”
Giang Thần chặt miếng sườn, giơ dao nhìn tôi u ám: “Hôm nay không nấu được cơm, sau này mình cũng đừng ăn cơm nữa.”
…
Người yêu ơi, chúng ta đừng cậy mạnh nữa được không…
Bởi vì tất cả các món đều chỉ cần cắt nhỏ ra cho vào nồi nên bữa cơm làm xong rất nhanh. Cho nên chưa đến một tiếng các món ăn đã đặt đâu đấy trên bàn. Trước đây niềm vui lớn nhất của tôi chính là những lúc mẹ tôi đặt thức ăn trên bàn, tôi sẽ rón rén đi qua ăn vụng vài miếng, tất nhiên sau đó sẽ bị ăn vài đòn vào mông. Nhưng bữa cơm hôm nay ở nhà Giang Thần tôi hoàn toàn từ bỏ niềm vui đó, tôi tình nguyện làm một người vô vị nhạt nhẽo.
Ngồi đối diện ở bàn ăn hai chúng tôi bốn mắt nhìn nhau ai cũng không chịu động đũa trước.
Giang Thần gắp một miếng súp lơ đưa tới bên miệng tôi, cười nói: “Xưa nay anh chưa tặng em đóa hoa nào, nào, anh tặng em một đóa.”
Tôi không kịp tránh nên đành phải ăn. Mùi vị bình thường, nước trong, rau xanh, nếu không nấu nhừ thì khó mà biết được đang ăn món gì.
Giang Thần trông thấy vẻ mặt của tôi cũng gắp một miếng, ăn xong chau mày hỏi: “Trần Tiểu Hi, đừng nói là em quên bỏ muối đấy chứ?”
Mặt tôi không chút thay đổi: “Đều là anh cho muối mà.”
Anh nhún nhún vai: “Ăn nhiều muối sẽ bị huyết áp cao.”
Tôi cắn đũa hỏi Giang Thần: “Ngày mai chúng ta đi chỗ nào chơi vậy?”
Anh lấy bát múc canh cho tôi: “Đi đâu chứ, ở nhà xem phim.”
Tôi hỏi: “Xem phim gì cơ?”
Anh bỗng dưng tôi cười đầy ý xấu: “Phim H.”
Xét ở mức độ hạ lưu, vô sỉ, xưa nay tôi chưa bao giờ chịu thua ai. Tôi chống cằm, nháy mắt nhìn anh: “Hey, hot boy má lúm, anh đúng là nghịch ngợm lại háo sắc nha…”
Anh rùng mình, đổ cả canh.