Dọc đường gió thổi làm vơi đi chút men say của tôi, khi về đến nhà, tôi có thể đủ tỉnh táo để nói: “Đến nhà rồi ah.” Câu nói cứ thế mà chứa đầy ấp sự vui vẻ.
Nhưng tôi đoán việc tôi uống say như vậy, sâu sắc có thể rất làm hài lòng Giang Thần, anh giống như đứa trẻ khi nhận được món đồ chơi mới, vẻ hưng phấn lộ rõ ra bên ngoài, anh cẩn thận đặt tôi trên sofa, sau đó ngồi xổm trước tôi hỏi: “Trần Tiểu Hi em uống say rồi?”
“Đúng a.” Tôi rất biết phối hợp.
Anh lại nói, “Em có biết anh là ai không?”
“Biết a.”
Anh nói: “Anh là ai?”
“Bạn trai a.”
Anh cười xoa mặt tôi nói: “Tên của bạn trai em là gì?”
“Giang Thần a.”
Anh nói: “Em bây giờ nói chuyện có thể đừng thêm “a” vào không?
“Có thể a.”
Anh mỉm cười rồi níu lấy môi tôi mà hôn, đặt môi lên môi tôi mà nói: “Em có biết bây giờ em đang nói gì không?”
“Biết a.”
Anh lại bật cười. Tôi nghĩ anh chắc là cũng uống rượu quá nhiều chăng, bằng không cuộc nói chuyện này sao lại ngớ ngẩn đến như vậy.
Lúc sau, Giang Thần hỏi tôi, “Em muốn đi ngủ không?”
Tôi nói: “không muốn a.”
Anh nói: “không mệt thì ngồi đây với anh một chút.”
Tôi nói: “Được a.”
Giang Thần ngồi xuống đất, đầu gối lên đùi tôi, anh nói: “Em mỗi lần uống say đều đặc biệt nghe lời.”
Tôi nói, “Đúng a.”
Anh lại bật cười.
Anh nói, “Trần Tiểu Hi, nếu anh thừa dịp em uống say để cầu hôn em có phải sẽ rất hèn hạ hay không, thừa nước đục thả câu?”
Tôi đã nói rồi, tôi là một con ma men rất tỉnh táo, vì vậy tôi biết rất rõ trái tim tôi từ lâu luôn âm thầm mong đợi lời cầu hôn từ anh, mẹ tôi nói, lời khen ngợi đỉnh cao của một người con trai đối với người con gái chính là cầu hôn cô ấy. Được rồi, lời này không phải mẹ tôi nói, là ai nói tôi cũng quên rồi, tôi giờ đang say rượu, không nên yêu cầu tôi quá nhiều chuyện không thực tế.
Tôi cố nén lại căng thẳng trong suy nghĩ hay cảm giác muốn nôn do uống quá nhiều, nghiêm túc nói: “sẽ không ah.”
Anh gật gật đầu “Oh.”
Tôi cọ xát tai mình nhất có thể, thỏa mãn chờ đợi câu nói tiếp theo của anh.
Nhưng không, không có câu nói tiếp theo nào hết. Giang Thần ngáp một cái sau đó gục trên đùi tôi và nhắm mắt lại.
Tôi chớp chớp mắt bởi vì cồn rượu mà hai mắt như phủ một lớp sương mù, rất khó giải thích. Theo giả thiết của tôi, Giang Thần lúc này phải lợi dụng thời cơ mà cầu hôn tôi, sau đó tôi liền ngẩng đầu tỏ vẻ cao quý mà nói tôi sẽ cân nhắc một chút a. Sau đó, anh nói rằng còn phải cân nhắc gì nữa, em uống say rồi cứ nhanh mà đồng ý đi. Sau đó, tôi liền nói, được a. Sau đó, nhìn lại tất thảy tuy là không giúp được gì, nhưng đều là do rượu làm càn mà nên.
Tôi cảm thấy hành vi của Giang Thần trên dưới đều không phù hợp với logic của bối cảnh đoạn đối thoại, thế là tôi nấc cục một cái, vỗ mặt anh và nói: “Cầu hôn a.”
Anh mở mắt nhìn tôi “Em sao?”
“Đúng a.”
“Được, anh đồng ý” anh nói.
...
Tôi cảm thấy tức giận lạ thường, trong cuộc đối thoại này, ngẫu nhiên chủ ngữ tân ngữ đều bị tỉnh lược đi dẫn đến đầu óc mặc dù rất tỉnh táo nhưng vẫn cảm thấy mơ mơ hồ hồ
Một người căn bản đã say rượu như tôi hoàn toàn không có cách nào lí giải được. Vì vậy, tôi nhéo anh một cái, nắm tóc nói: “ nghe không hiểu a, nghe không hiểu a.”
Anh nắm tay tôi, đứng dậy, ngồi xuống bàn trà đối diện sofa, rồi tiến sát lại gần mặt tôi, gần đến nỗi tôi có thể nhìn thấy được hình ảnh bé nhỏ của mình trong con ngươi anh.
Anh nói: “Trần Tiểu Hi, em vừa mới cầu hôn anh, vì đó là em nên anh đồng ý, em hiểu chưa?”
Tôi đột nhiên tỉnh ngộ: “Hiểu rồi a.”
Anh nở một nụ cười rạng rỡ nói, “Em có vui không?”
“Vui a.” Tôi cười theo anh.
Anh tán dương vỗ nhẹ vào mặt tôi, “Thật thông minh.”
Tôi dường như cảm thấy mọi thứ có vẻ không phù hợp cho lắm, nhưng từ khi giáo viên thời mẫu giáo của tôi về hưu, tôi chưa khi nào nhận được một lời khen chân thành nào đến vậy, vậy nên tôi liền thấy hạnh phúc hơn nhiều.
Sáng hôm sau tôi tỉnh dậy, nằm trên giường do uống rượu mà đau đầu nhớ lại chuyện tối hôm qua, sau đó quay sang nhìn Giang Thần đang ngủ say sưa bên cạnh, tôi vươn ngón tay ra phác thảo đường nét của anh, người ta khi ngủ đi ít nhiều cũng giống trẻ con hơn bình thường, vậy nên nét trẻ con kia trên gương mặt đang ngủ của Giang Thần cũng là chuyện đương nhiên thôi, tôi nhịn không được mà thở dài, bạn nói xem, người đẹp trai thế này, lại đi lừa người ngớ ngẩn như tôi đến không chút thương tâm?
Lúc tôi mua bữa sáng trở lại, Giang Thần đang ngồi trên sofa đọc tin sáng, anh như không để ý mà liếc tôi một cái nói: “Anh còn cho là em đào hôn rồi.”
Tôi vờ như không hiểu, lắc lắc bữa sáng trong tay nói, “Ăn sáng.”
Anh bỏ điều khiển TV xuống, dựa trên ghế dương dương đắc ý: “Trần Tiểu Hi, em tối hôm qua đã cầu hôn anh rồi, em thật thiếu thành ý.”
Tôi liếc anh một cái, im lặng không lên tiếng.
Anh mỉm cười nói: “Anh thấy trong ngăn kéo có hộ khẩu của em, hộ khẩu của anh cũng đang trong tay anh, chi bằng chúng ta xin nghỉ phép một giờ, đi Cục dân chính, trở thành cặp vợ chồng chính thức đầu tiên của ngày hôm nay đi, mở hàng cho họ? “
Tôi làm mặt liệt: “Anh đang nói gì vậy? Ăn sáng đi.”
Anh nhất quyết không bỏ qua: “Em giả vờ như không có gì xảy ra, nhưng anh biết em nhớ.”
Anh biết cái rắm
Anh không biết rằng cầu hôn là một trong những sự kiện quan trọng nhất trong cuộc đời tôi, anh không biết rằng trong tâm trí tôi luôn tưởng tượng, nào là hoa tươi, nào là âm nhạc, nhẫn, quỳ xuống và còn có cả nước mắt, anh không biết rằng trong trái tim tôi luôn phác họa cẩn thận chi tiết mỗi biểu cảm, động tác, âm điệu lẫn ngôn ngữ. Anh không biết rằng bất kể là tôi tưởng tượng thế nào, bất kể việc cầu hôn cuối cùng sẽ diễn ra làm sao, thì cầu hôn cũng phải có anh đến, anh thực hiện.
Hồi tưởng lại khi chúng tôi đi chung một đường, tôi luôn luôn ở đằng sau anh, cố gắng mà đuổi theo, những người xung quanh không mấy ai ủng hộ tôi với anh, bên tai tôi luôn luôn là những câu nói “nữ truy nam cách tầng sa” (*), nói cứ như là anh cứ tùy tiện mà đón nhận tình cảm của tôi vậy. Kì thực không phải vậy, họ không biết rằng tôi đã tốn biết bao tâm tư dành cho anh. Vì để không bỏ lỡ việc đi học cùng với anh, tôi mỗi sáng 6 giờ đều chờ ở đầu ngõ, tôi vì muốn được cộng thêm điểm nghệ thuật để có thể đủ điểm cùng anh vào cùng một trường, mà mỗi ngày đều rất chăm chỉ vẽ vẽ viết viết, trong nhà giường ngủ của tôi cho đến nay đều là toàn bộ bản phác thảo chất đống, để được ở bên anh, tôi phải giả vờ nhìn không hiểu ánh mắt khinh thường của mẹ anh...
(*) Nữ truy nam cách tầng sa: được trích trong câu “nam truy nữ cách tọa sơn, nữ truy nam cách tầng sa” ý nói, con trai theo đuổi con gái thì khó khăn như cách cả ngọn núi, còn con gái mà theo đuổi con trai thì dễ dàng như cách một tấm vải. Ở đây ý nói Tiểu Hi theo đuổi được Giang Thần quá dễ dàng
Mà anh, thậm chí để cho tôi cảm giác được một màn cầu hôn vạn phần trân trọng cũng không có
Tôi càng nghĩ càng thấy ủy khuất, một giọt nước mắt nóng hổi từ hốc mắt cứ thế mà lăn tròn rơi xuống đất
Giang Thần tựa hồ như bị tôi dọa đến sợ rồi, chống tay nhảy qua sofa, chạy lại ôm tôi: “Sao vậy? Xảy ra chuyện gì rồi?”
Tôi né tránh tay anh đang lau nước mắt cho tôi, đẩy cánh tay đang ôm tôi ra “Em sẽ không kết hôn với anh đâu, em sẽ không lấy chồng nữa.”
Anh nhíu mày nói: “Em lại làm sao vậy?”
Tôi mở miệng, nhưng không biết làm sao để nói, chỉ có thể khóc một cách mù quáng, tôi vẫn còn nhớ cái lí luận áo lông của Giang Thần, tôi cũng tin rằng anh yêu tôi, nhưng tôi không cách nào giải thích cho anh hiểu được sự hoảng hốt nhất thời của mình, tôi sợ, sợ bởi vì ban đầu tôi là người nói thích trước, vì thế mà vĩnh viễn đều do tôi chủ động, tôi sợ, sợ vì tôi bước trước một bước cho nên anh ta sẽ mặc định cho rằng những bước tiếp theo cũng phải đều là tôi bước trước, tôi sợ, sợ tôi yêu anh nhiều hơn anh yêu tôi...
Anh cố gắng lại ôm lấy tôi lần nữa, tôi lắc đầu từng bước lùi về sau cho đến khi lưng tôi chạm vào cửa
Giang Thần hít một hơi thật sâu như thể chịu đựng một cái gì đó: “Em như vậy là vì mẹ anh sao? Mẹ anh bên kia em không cần phải lo lắng, anh đã nói rõ với mẹ rồi, mẹ cùng lắm nổi chút trận lôi đình thôi. Chuyện anh muốn, bà ta cấm không được, lại nói chúng ta kết hôn rồi cũng không cùng họ ở chung một chỗ, thời gian trôi qua lâu dần mối quan hệ cũng từ từ tốt đẹp lại thôi.
Vốn là vấn đề tôi lo lắng nhất bây giờ ngược lại trở thành vấn đề tôi không quan tâm nhất...Tôi đang tức giận, tôi đang buồn, tôi quan tâm mẹ anh bắt anh cưới ai...Được rồi, tôi tạm thời không quan tâm mẹ anh muốn anh cưới ai đi...
Người ta khi đã đau khổ rồi thì rất dễ đi vào tuyệt vọng, tôi nhìn dáng vẻ nhíu mày của Giang Thần, cảm thấy nhất định là anh ghét tôi rồi, nhất định là cảm thấy tôi vô lý mà làm loạn, nhất định là muốn chia tay rồi, không biết là ai đã từng nói, phụ nữ nói một trăm lần chia tay cũng không chống đỡ lại một lần nói chia tay của đàn ông. Mặc dù câu nói này dùng số lần chia tay để đánh giá thấp nghi ngờ phương diện EQ của phụ nữ, Giang Thần vẫn là không cần tôi nữa...
Ý thức một chút, tôi phát hiện ai cầu hôn ai cũng không còn quan trọng nữa rồi, cuộc sống chính là thực sự thay đổi nhanh chóng, bạn cho là nó quan trọng, nhưng một giây sau nó đã không còn quan trọng nữa rồi
Tôi cảm thấy trời đất có chút xoay chuyển (chóng mặt), lưng tôi tựa cửa từ từ trượt xuống, tôi nói: “Em không muốn chia tay đâu...Anh đừng tức giận”
Giang Thần ngồi xổm xuống trước tôi, anh có vẻ như rất khốn đốn, không ngừng hỏi tôi: “Em làm sao vậy? Em có sao không?”
“Em đau đầu“. Đây là câu nói cuối cùng của tôi trước khi mất đi ý thức. Nếu như tôi sớm biết được sau khi tôi nói xong câu này sẽ ngất đi, tôi sẽ đổi câu khác, tôi sẽ nói “Mình kết hôn đi”, “Em gả cho anh”, “Em bây giờ thực sự muốn cầu hôn với anh”
Đáng tiếc không có “nếu như”, không có “sớm biết”, không có “nặng đầu”, không có “thời gian quay trở lại”, logic lời nói của con người rất lạ, thường thì dùng như vậy đấy, nhưng có những từ như thế dù sao cũng có thể an ủi được ai đó.
_________________