Lau nước mắt cho tôi Giang Thần bất đắc dĩ nhìn một mảng nước mắt trên vạt áo trước của chính mình: “Trần Tiểu Hi em là cái vòi nước sao?”
Tôi chà chà cái mũi trả lời: “Trong mười hai cầm tinh không có vòi nước.”
Anh tựa hồ đã quen với tính tình tôi, cười khổ mà nói: “Em liền ở trong đây nghỉ ngơi, anh đã giúp em nói rồi, anh phải đi làm, tan tầm anh lại đây tìm em.”
Thời điểm anh đi ra ngoài còn kéo theo ba cái bong bóng bao tay xấu xí trên trần nhà đi ra ngoài, anh giải thích là: “Phải đem đi xử lý, để người khác thấy được không tốt.”
Tôi còn nghe thấy anh nhỏ giọng lẩm bẩm một câu “Lãng mạn cái quỷ a lãng mạn.”
Buổi chiều vẫn là ngủ đứt quãng, mơ rất nhiều, cũng có đem chính mình khóc tỉnh từ trong cái loại mộng này.
Nhưng có một cái đặc biệt đáng sợ, bởi vì tôi không nhớ rõ, không nhớ rõ nhất định đáng sợ nhất, bởi vì ký ức tự động đem nó che lại.
Nơi này muốn nói đến một sự kiện, lúc tôi ngủ bác sĩ Tô có tới xem qua tôi, cô nàng tiến vào thật sự vội vàng, như là phía sau có quỷ đuổi theo vậy.
“Cô nhanh lên nghe tôi nói.” Cô ấy nói.
Tôi từ trên giường bật dậy, thanh âm cô ấy lại mềm lại nhẹ, như là phối âm nhân vật nữ trong phim hoạt hình.
“Ha ha ha, thanh âm của tôi nhiều thú vị.”
Cô ấy lại nói: “Tôi vừa mới dùng kim châm thủng bao tay bong bóng của Giang Thần, tôi đặc biệt thích cảm thụ dòng khí từ lỗ kim thổi vào lỗ mũi, không nghĩ tới Giang Thần bên trong rót chính là hợi khí, ha ha ha ha.”
Tuy rằng tôi cũng cảm thấy thanh âm cô ấy thực buồn cười, nhưng tôi còn không hiểu: “Vì cái gì thanh âm của cô sẽ biến thành như vậy?”
“Người hít vào hợi khí thanh âm sẽ trở nên lanh lãnh nho nhỏ hay bén nhọn a, bởi vì thanh âm truyền ra bên ngoài không khí bị thay đổi, tần suất dao động của thanh âm thay đổi, ha ha ha, thanh âm của tôi hảo hảo cười a.”
Cô ấy một bên giải thích một bên ôm bụng cười cười to: “Ai da, cười chết tôi, tôi đặc biệt chạy tới chia sẻ cho cô nghe, tôi đối với cô thật tốt a, ha ha ha ha......”
Tôi khóe miệng run rẩy một chút: “Đúng vậy, cám ơn cô.”
Thẳng đến cô ấy rời đi thật lâu, lỗ tai tôi còn quanh quẩn tiếng cười lại bén nhọn lại nhẹ của cô ấy, như là công chúa Bạch Tuyết bị mẹ kế chạy đến bên lỗ tai liều mạng cười gian.
Giang Thần đại khái không đến 5 giờ liền tới rồi, trên cánh tay để cái áo khoác, bộ dáng lén lút thực đáng yêu, anh nói chúng ta về nhà thôi, chủ nhiệm nói muốn mở một bàn tiệc nhàm chán.
Tôi ngơ ngác hỏi anh: “Có thể về nhà sao?”
Vừa thoát áo blouse anh vừa nói: “Có thể, chính là một buổi liên hoan về Nguyên Đán, không có việc gì.”
“Chính là, em không cần nằm viện sao?” Tôi hỏi.
Động tác cởi quần áo của anh ngừng lại, nghi hoặc mà nhìn tôi liếc mắt một cái: “Em vì cái gì muốn nằm viện?”
Tôi cũng nghi hoặc mà nhìn trở về: “Em không phải sinh bệnh sao?”
“Uống nhiều nước sẽ khỏi chút cảm mạo cũng muốn nằm viện?”
Anh nói, “Em như vậy thích bệnh viện?”
Tôi dùng sức mà chớp chớp mắt, nỗ lực mà chuyển động bởi vì ngủ quá nhiều mà đầu đặc biệt ngốc, sau đó đột nhiên bắt lấy quần áo của anh nói: Bác sĩ Tô! Bác sĩ Tô tan tầm chưa?”
“Không biết, cô ta với anh không cùng khoa.” Anh chụp bay tay của tôi, đem áo blouse cởi xuống dưới.
Tôi không nói hai lời cất bước liền hướng bên ngoài chạy, lung tung tìm được khoa chỉnh hình, bác sĩ Tô chính là đang ghé vào trên bàn đùa nghịch mấy cây xương cốt, thấy tôi tới, múa may xương cốt mà tiếp đón: “Tiểu Hi, cô xem đây là xương ống chân, chính là xương cẳng chân, không biết người này đã chết bao lâu, tới đưa cô sờ sờ thử chút.”
Tôi yên lặng mà lui về phía sau hai bước: “Tôi có việc muốn hỏi cô.”
“Chuyện gì?” Cô ấy khúc khởi ngón trỏ gõ khối xương kia: “Không biết hầm canh còn có vị hay không.”
Tôi lại yên lặng mà lui về phía sau hai bước, tuy rằng tôi biết này động tác nhất định có thể làm cho cô ấy cười ha ha nói “Nói giỡn”, nhưng tôi thật sự là nhịn không được......
Cô ấy quả nhiên cười ha ha nói “Ai nha đây là plastic tôi như thế nào sẽ cầm đi hầm canh“.
Tôi phối hợp mà kéo một chút khóe miệng, quyết định hỏi thẳng: “Tôi giữa trưa ở WC nghe được cô cùng ba ba của cô gọi điện thoại, nói muốn đem Tô Duệ đưa ra nước ngoài.”
“Đúng vậy.” Cô ấy gãi gãi đầu: “Làm sao vậy?”
“Vì cái gì muốn đem cậu ấy đưa ra đi?”
“Bởi vì Tiểu Tích sắp chết, sợ nó khổ sở.” Nột(1)! Trọng điểm liền ở chỗ này.
“Ai là Tiểu Hi?” Tôi truy vấn, bởi vì nói chuyện tốc độ quá nhanh còn kém điểm cắn phải đầu lưỡi.
(1) Tiếng thốt, reo hò.
Bác sĩ Tô có vẻ thực hoang mang: “Tô Duệ dưỡng sủng vật là con thằn lằn tên Tô Tiểu Tích a, cô không phải gặp qua sao? Tô Duệ còn nói cô cùng Tiểu Tích thực hợp nhau.”
A! Nha! Oa! Úc! Ha! A!
Tôi dùng sức mà ôm cô ấy một chút, sau đó xoay người quay về phòng bệnh, Giang Thần đã thay đổi áo khoác, đang ngồi xếp bằng ở trên giường ăn thứ gì đó.
Tôi thét chói tai đánh về phía anh: “Giang Thần Giang Thần --” Anh bị tôi ép tới kêu rên, vì chống đỡ không tốt mà hướng phía sau ngã xuống, đồ trong tay rớt đầy đất.
“Em làm cái gì?” Anh nói.
“Táo đỏ đều rớt.”
Tôi ôm cổ anh vừa muốn cười lại muốn gọi, cuối cùng thật sự không biết nên biểu đạt cái loại tâm tình hưng phấn tôi có thể chết mà sống lại, đành phải hướng về phía cổ anh hung hăng mà cắn một ngụm......
Trên taxi.
Tôi một bên hừ hừ ca một bên ăn táo đỏ, táo đỏ là người bệnh của Giang Thần đưa, nói là nhà mình trồng.
Giang Thần che lại cổ cách tôi xa xa, còn thỉnh thoảng dùng đôi mắt nhỏ u ám mà nhìn tôi hai cái. Tôi ngượng ngùng mà bồi anh không phải: “Ai nha em không phải cố ý, anh ngồi lại đây một chút, em sẽ không lại cắn anh.”
Anh không để ý tới tôi, che lại cổ quay đầu đi. Tôi dịch qua đi ôm lấy cánh tay anh: “Thực xin lỗi, bằng không em làm cho anh cắn trở lại?”
Giang Thần trắng mắt liếc tôi một cái, “Em là chó sao.”
Về nhà tôi đem chính mình nháo đại ô long tự giễu mà cùng Giang Thần nói một lần, anh nghe xong lúc sau cũng không có như tôi suy nghĩ mà mắng tôi ngu ngốc hoặc là cười nhạo tôi, chỉ là trầm mặc trong chốc lát rồi đẩy tôi đang ôm cổ tay anh nói: “Anh đi tắm.”
Anh tắm xong đi ra tới cũng không phản ứng gì, ngồi ở trước máy tính bùm bùm mà đem bàn phím gõ thật sự vang, tôi nói một câu: “Đừng đem bàn phím của em gõ hư”, đổi lại là một cái sắc bén như hình viên đạn của anh.
Tôi tắm xong quay lại Giang Thần đang ngồi ở mép giường, một bộ rất thâm trầm mà tự hỏi gì đó, ánh mắt kia không biết dừng ở nơi nào mà suy tư gì, bộ dáng tốt đẹp như phân cảnh nào đó được thiết kế tỉ mỉ. Bất quá biểu tình như vậy nếu phát sinh ở trên người tôi sẽ có một cái hình dung tương đối thông tục -- phát ngốc.
Tôi bò lên trên giường, từ sau lưng ôm cổ anh: “Anh suy nghĩ cái gì?”
Anh nghiêng đầu nhìn tôi liếc mắt một cái: “Tưởng nếu không có em.”
Tôi sửng sốt, sau đó buộc chính mình giả bộ cợt nhả: “Vậy anh liền có thể tìm một cô gái so với em cao một chút, gầy một chút, xinh đẹp một chút, thông minh một chút, ôn nhu một chút, hiểu chuyện một chút a.”
Nói xong tôi cảm thấy thực hối hận, thật sự là có vẻ tôi có quá nhiều yêu cầu đề cao không gian.
Giang Thần duỗi tay vỗ vỗ tôi đang đè ở trên vai đầu của anh: “Đúng vậy.”
Hai chữ của anh lại hoàn toàn phá hủy tuyến lệ của tôi, tôi cảm thấy hôm nay tôi lo lắng hãi hùng cả ngày, sợ không thể cùng anh sống cho đến già, sợ không bao giờ có thể yêu anh, sợ anh ở trên thế giới này cô đơn...... Nhưng anh lại chỉ là “Đã không có em anh có thể tìm người càng tốt” mà thôi.
“Như thế nào lại khóc?” Giọng anh thực bất đắc dĩ.
Tôi ghé vào trên lưng anh, lại là nước mắt lại là nước mũi mà hướng trên quần áo anh cọ cọ, vừa cọ vừa mắng, “Anh cái người này không có lương tâm hỗn đản, em thành quỷ cũng muốn quấn lấy anh cả đời, hỗn đản.”
Anh tưởng đứng lên, tôi gắt gao thít chặt cổ anh không bỏ, anh cũng mặc kệ, khiến cho tôi dùng tư thế như bạch tuộc nửa đeo bám nửa kẹp mà dính vào sau lưng anh.
“Anh muốn đi đâu a?” Tôi khụt khịt hỏi anh, nỗ lực không cho chính mình từ trên người anh rơi xuống.
Anh không để ý tới tôi, nửa lôi nửa kéo toi lập tức hướng phòng tắm mà đi đến, bỏ kem đánh răng ở trên bàn chải đánh răng, đưa tôi: “Muốn hay không đánh răng?”
Tôi treo ở trên lưng anh, lời lẽ chính đáng mà cự tuyệt: “Không cần, anh hỗn đản.”
Anh giương mắt từ trong gương liếc mắt tôi một cái: “Em mắng đủ rồi hay chưa vậy?”
“Không có.”
Tôi nói vừa muốn khóc, một bên khóc một bên mắng một bên dùng đầu đâm anh: “Anh không có lương tâm, anh không phải người, anh muốn tìm người càng tốt anh hiện tại liền đi tìm, anh đi tìm đi tìm đi tìm đi, không cần chờ em chết.”
Giang Thần ngậm bàn chải đánh răng, đầy miệng bọt mồm miệng không rõ mà nói: “Anh mau nội thương vì vì em.”
“Anh khốn khiếp a, em đều khóc.” Tôi nói theo bản năng lấy một bàn tay muốn đi dụi mắt, nhẹ buông tay một cái tay khác sức lực không đủ để giữ trọng lượng của tôi, vì thế lại luống cuống tay chân mà muốn đi ôm cổ Giang Thần.
Vì sợ bị tôi ôm chết hoặc là tôi đem chính mình ngã chết, Giang Thần đành phải ném bàn chải đánh răng ra nâng tôi, sau một trận luống cuống tay chân, trừ bỏ anh bị tôi thít chặt ra một đạo vệt đỏ ở ngoài, tính mạng chúng ta lẫn nhau đều không sao.
Tôi náo loạn như vậy vừa ra về sau có điểm sợ chọc giận anh, liền ngoan ngoãn, phát hiện bởi vì vừa mới là treo ở Giang Thần trên người lại đây, cho nên tôi là để chân trần, mùa đông sàn nhà gạch men sứ dẫm lên không phải là không lạnh, tôi nhón mũi chân hưu một chút thoáng về phòng nhảy đến trên giường, bọc chăn ở trên giường lăn một vòng, đem chính mình bao đến giống cái bánh chưng liền cảm thấy thực tâm an.
Giang Thần vào phòng trong tay cầm một cái khăn lông ướt, chính là đem đầu tôi từ chăn lôi ra, đem khăn lông trên mặt tôi dùng sức mà xoa nắn một trận: “Khóc đến đôi mắt cùng hạch đào giống nhau em liền cao hứng a.”
Tôi bị cuốn ở trong chăn không thể động đậy, đành phải để anh dùng thay tôi lau mặt.
Anh dùng xong khăn lông lúc sau tùy tay ném cái khăn lông liền treo ở trên lưng ghế dựa, tôi bị anh xoa đến sinh đau mặt oán giận: “Da đều mau phá, anh muốn tìm người mới cũng không cần hủy dung em a.”
Giang Thần đem chăn vừa kéo, tôi theo chăn lăn long lóc lăn vài vòng, mất đi chăn không khí lạnh lập tức rõ đầu rõ đuôi vây quanh tôi, tôi nhịn không được co thành một đoàn, vừa lúc bị Giang Thần ôm lại thành một đoàn nhét vào trong ổ chăn của anh.
Tôi còn không có nằm tốt anh liền đem đèn tắt, tôi nói tôi còn không có đánh răng đâu, anh nói em thường quên đánh răng. Tôi kháng nghị nói chính là tôi hiện tại không có quên a.
Anh nói: “Vậy em như thế nào luôn quên anh thực yêu em? Anh thực yêu em, cho nên tuy rằng trên thế giới này thật là có người phụ nữ cao hơn so với em, gầy hơn em, đẹp hơn em, thông minh ôn nhu hiểu chuyện, nhưng là đều không liên quan đến anh.”
Trong bóng đêm tôi dùng sức chớp mắt, chớp một lát đã nước mắt đã đầy ở hốc mắt, tôi nói: “Bạn học Giang Thần lần sau những lời nói như thế nên báo trước với em một tiếng? Em khóc lâu như vậy cũng là sẽ mệt a. Còn nữa, trên thế giới này mới không có người phụ nữ nào so với em cao so với em gầy so với em đẹp so với em thông minh ôn nhu hiểu chuyện hơn, không có.”
_________________