Vài ngày sau, Trang Đông Na đi công tác về có gọi điện cám ơn tôi, đại ý là cô ấy biết Giang Thần vẫn chưa cảm ơn tôi, làm như thế không phải phép lắm nên cô ấy gọi điện thay anh. Nguyên văn cuộc điện thoại đó là: “Cậu cũng biết đấy, Giang Thần nhà tớ không phải là người giỏi đối nhân xử thế lắm. Có điều đây cũng là ưu điểm của anh ấy, I kind like it, ha ha.”
Trang Đông Na tốt nghiệp chuyên ngành tiếng Anh nên lúc nói chuyện rất thích đệm thêm vài câu tiếng Anh. Trước kia lúc nói chuyện trên mạng cô nàng cũng rất thích dùng tiếng Anh, ví dụ như muốn nói Cuối tuần này tớ phải đi công tác, quay về lại có cuộc họp nữa, cô nàng sẽ viết là: Tớ phải đi công tác this weekend, quay về lại có meeting.
Sau đó, có lần Tư Đồ Mạt thật sự không chịu nổi cách nói chuyện này của cô nàng liền “ngây thơ” hỏi Trang Đông Na: “Cậu cứ dùng hai thứ tiếng kiểu này, không thấy mệt à?” Trang Đông Na rất hiểu chuyện từ đó về sau không dùng lẫn lộn Trung – Anh nữa. Vì chuyện này mà Tư Đồ Mạt vui vẻ mấy hôm liền.
Trang Đông Na lấy lý do muốn cám ơn và nhận lỗi nên muốn mời tôi ăn cơm. Tôi đã từ chối khéo nhưng có vẻ từ chối quá khéo nên cô ấy cố tình không hiểu luôn, báo thời gian và địa điểm xong liền cúp điện thoại.
Bởi vì bị “ép” đi ăn cơm nên tâm trạng tôi không thoải mái lắm. Trong lúc làm việc có xoáy xỉa Phó Phái và Tư Đồ Mạt mấy câu, khiến cô nàng tức giận đến mức nói phải từ chức về nhà để chồng nuôi. Vì công việc chồng cô ấy rất ổn nên tôi lại có cơ hội nói xoáy thêm một phen, cuối cùng cô ấy buộc phải thừa nhận bản thân rất xin lỗi công “bồi dưỡng” của Tổ quốc, là sâu gạo rất vô lương tâm. Vì thế tâm trạng tôi mới tốt hơn một chút.
Trước khi tan làm tôi nhận được điện thoại của Tô Duệ. Sau bữa tiệc hôm đó chẳng hiểu vì sao chúng tôi lại trở thành bạn bè.
Bộ váy dạ hội hôm đó bị tôi vứt vào máy giặt, sau khi bỏ ra phơi trông cực kì nhăn nhúm. Vì thế tôi liền mang bộ váy đi tìm Tô Duệ. Cậu ta dùng bàn là hơi là bộ váy phẳng phiu như lúc ban đầu. Cậu ta còn nhiệt tình giới thiệu đây là loại bàn là mới nhất, tôi lại cho rằng nó chẳng khác gì cái máy hút bụi. Sau đó chúng tôi tranh cãi ầm ĩ một hồi, cậu ta nói tôi không biết tôn trọng, tôi lại nói cậu ta ỷ thế ức hiếp người, tranh luận đến tận lúc đi ăn cơm. Cậu ta đưa tôi đi ăn, ăn xong tôi thanh toán tiền, cậu ta tuyên bố chúng tôi đúng là không đánh không thành bạn tốt.
Tô Duệ nói cậu ta có việc ở gần công ty tôi nên mới gọi điện hỏi tan làm có muốn đi ăn không. Tôi trả lời mình đã nhận lời ăn cơm cùng Giang Thần và bạn gái anh ấy. Cậu ta tỏ ra thông cảm với tôi, còn tự nguyện đi theo cùng. Cậu ta nói muốn giúp tôi thêm can đảm nhưng tôi lại thấy cậu ta muốn đi theo ăn chùa bữa cơm này thôi.
Tôi nghĩ ngợi một lát, cảm thấy nếu một mình đi ăn cơm cùng Giang Thần và bạn gái hiện tại của anh thì không ổn cho lắm, cho nên liền đồng ý với Tô Duệ.
Khi bọn tôi tới chỗ hẹn thì hai người kia vẫn chưa đến, hai người chúng tôi vừa mới nói chuyện được một lúc lại có vẻ sắp gây chiến nên Tô Duệ mới mượn nhà hàng hai cái bút. Chúng tôi vẽ lên trên giấy ăn. Cậu ta thiết kế quần áo, còn tôi vẽ tranh minh họa. Vẽ xong vẫn chưa thấy Giang Thần tới vì thế chúng tôi đổi tranh cho nhau để nhận xét, Tô Duệ nói tranh minh họa của tôi chỉ hợp để trẻ con xem, còn tôi chê trang phục thiết kế của cậu ta quá xấu, không thể để người nào mặc được…. May sao trong lúc sặc mùi thuốc súng đó thì Giang Thần và Trang Đông Na cũng vừa đến.
“Hai người đến rồi à!” Tôi nén giận cười, cố gắng rời tầm mắt khỏi cánh tay đang vắt trên tay Giang Thần: “Đến chậm tí nữa vừa kịp nhặt xác cho tôi.”
Trang Đông Na cười giải thích: “Tại anh ấy cứ đòi đến công ty pick up (đón) tớ nên thành ra mới muộn thế này. Sorry.” Nói xong cô nàng cúi đầu nhìn về phía Tô Duệ, dò hỏi: “Đây là?”
“Tôi là Tô Duệ, bạn của Tiểu Hi, chị tôi là đồng nghiệp của bác sĩ Giang. Hôm nay tôi vốn hẹn Tiểu Hi ăn cơm nhưng chị ấy lại bảo có hẹn với người khác rồi nên tôi mới mặt dày đi theo xin bữa cơm, hai người không phiền chứ?” Tô Duệ trả lời thay tôi.
“Of course no, đông người càng vui mà.” Trang Đông Na nói, quay sang cười với Giang Thần đang kéo ghế giúp cô nàng.
Mọi người ngồi vào chỗ của mình, gọi đồ ăn xong đột nhiên không ai nói chuyện, không khí bỗng chốc trở nên ngột ngạt. Tôi nhìn hai người ngồi đối diện có vẻ không ai muốn lên tiếng, sợ sẽ tê cứng người khi đối mặt với không khí lạnh này nên đành quay cầu cứu Tô Duệ.
Tô Duệ tiện tay quơ lấy tờ giấy ăn trên mặt bàn đưa cho Trang Đông Na, mở lời: “Tôi vừa mới thiết kế cho Tiểu Hi bộ quần áo theo yêu cầu.”
Trang Đông Na nhận lấy, chăm chú xem xong khen ngợi: “You are so talented, bộ quần áo này đúng là rất fit với Tiểu Hi nha.” Nói xong còn đưa tới trước mặt Giang Thần: “Anh thấy sao?”
Giang Thần không thèm liếc qua đã gật đầu: “Ừ, rất đẹp.”
Vừa mới mấy phút trước còn chê quần áo này không dành cho người mặc, bây giờ được người ta khen như vậy tôi chỉ biết gượng cười phụ họa.
Tô Duệ sờ sờ đầu, ngượng ngùng cười: “Tôi chỉ vẽ tùy tiện thôi. Không hiểu sao thấy Tiểu Hi rất hợp với phong cách thiết kế của tôi, lần trước bác sĩ Giang đưa chị ấy đến chỗ tôi mua quần áo tôi liền phát hiện ra. Có điều khi đó tôi còn nghĩ hai người là người yêu chứ!”
Tôi vội giải thích với Trang Đông Na: “Lần trước cậu nhờ tớ thay cậu tham gia bữa tiệc với anh ấy đó.”
Trang Đông Nha cười không đáp nhưng Giang Thần lại ngẩng đầu liếc nhìn tôi. Đây là lần đầu tiên anh nhìn tôi từ lúc tới đến giờ. Có lẽ do thói quen nhiều năm bị anh bắt nạt nên vừa thấy anh nhìn tôi đã cười nịnh nọt. Cười xong chỉ nhận lại được ánh mắt thờ ơ của anh, tôi tự trách: việc quái gì mình lại khúm núm nịnh bợ người ta như nô tì quỳ gối thế nhỉ…
Đồ ăn Giang Thần gọi được mang lên đầu tiên. Món thịt bò bít tết chín bảy phần vẫn đang xì xèo trên khay, anh lấy dĩa ăn chọc vỡ miếng trứng ốp la, lòng đỏ trứng chảy từ từ xuống khay, xèo xèo bắn cả ra ngoài. Giang Thần tiện tay lấy luôn giấy ăn bên cạnh để lau sao đó lấy khăn ăn lau dao dĩa.
Tôi biết tờ giấy ăn kia chính là thiết kế của Tô Duệ, thấy Giang Thần tiện tay vo lại, trong lòng tôi đã cảm thấy hơi bực mình.
Tô Duệ và Trang Đông Na rôm rả trò chuyện, thỉnh thoảng tôi cũng góp thêm vài câu mà Giang Thần gần như không nói câu nào, cho dù có hỏi anh, anh cũng chỉ ậm ừ ngăn lại.
Nhưng bữa cơm này tôi thấy thực sự khó nuốt. Tuy Giang Thần không nói lời nào nhưng Trang Đông Na không ngừng ghé vào tai anh thì thầm, những lúc ấy ánh mắt đều “vô tình” liếc qua tôi, cười như không cười.
Tô Duệ cũng bực mình học theo cô nàng nói nhỏ bên tai tôi: “Rõ ràng là chị ta đang khiêu khích chị đấy. Đúng là quá đáng!”
Tôi đẩy cậu ta ra: “Đừng có nói bên tai chị đây. Buồn quá.”
Tô Duệ cười toe toét: “Chằng lẽ chị vẫn còn xấu hổ?”
Tôi bưng bát súp ngô lên: “Em có thể thử xem chị đây có thẹn quá hóa rồ hay không!”
Tô Duệ vội xua tay: “Em sai rồi!”
Tôi hài lòng đặt bát súp xuống, bấy giờ mới phát hiện Trang Đông Na đang nhìn hai người chúng tôi chằm chằm, còn cười rất mờ ám. Tôi liếc sang Giang Thần, anh vẫn yên lặng tao nhã cắt thịt bò, có vẻ anh không thèm để ý đến bọn tôi
Vẻ mặt của anh bây giờ lại khiến tôi nhớ lại thời đại học. Khi đó ở ký túc xá tôi thường dùng da và lòng lợn luyện tập khâu chỉ cùng Giang Thần. Dáng vẻ im lặng chuyên chú của anh khiến tôi cảm thấy giống như đang nhìn nhân vật bác sĩ biến thái trong mấy bộ phim điện ảnh.
“Tiểu Hi à, tớ thấy Tô Duệ đối xử với cậu rất tốt đấy!” Trang Đông Na cười nói, còn quay sang hỏi Giang Thần: “Đúng không anh?”
Giang Thần ngẩng đầu nhìn chúng tôi chuyên chú như đang khám bệnh, nhẹ nhàng bật ra một chữ: “Phải!”
Tô Duệ không biết xấu hổ còn khua chân múa tay vui sướng phụ họa theo: “Trần Tiểu Hi, chị xem tất cả mọi người đều thấy em tốt với cô nhường nào, thế mà chỉ có mình chị là không nhìn ra được.”
Không hiểu vì sao tôi lại thấy hết hứng thú đấu võ mồm với cậu ta, chỉ uể oải đáp lại: “Chị cũng cảm thấy em rất tốt!”
Không biết có phải do giọng điệu của tôi truyền tới tai cậu chàng bị sai lệch hay là tai cậu chàng có vấn đề mà lại tưởng thật. Tóm lại cậu chàng gần như tin là thật rồi. Đầu tiên là ngạc nhiên, sau đó dịu dàng nhìn tôi chăm chú, còn ngượng ngùng cười với tôi, nghiêm trọng hơn là mặt cậu chàng còn đỏ ửng nữa chứ.
Tôi sợ tới mức lạnh cả gáy, xoa xoa cổ: “Vô duyên vô cớ em đỏ mặt làm cái gì. Đừng có cười với chị đây. Em cười chị lại thấy buồn cười hơn đấy!”
Tô Duệ cười ha hả nhìn tôi luống cuống. Chẳng hiểu sao mặt cậu chàng không còn đỏ nữa, ngờ vực hỏi lại: “Không phải em trêu chị đấy chứ?”
Cậu chàng ném cho tôi ánh mắt sắc lẻm sau đó cúi đầu im lặng ăn món cơm hải sản của mình.
Bởi vì dáng vẻ thẹn thùng đáng yêu bất thình lình vừa rồi của cậu ta khiến tôi cảm thấy không được tự nhiên. Cả người có cảm giác như kiến bò, từ bàn chân lên người rồi lên cả da đầu…
Tôi ngấu nghiến ăn nốt đĩa mỳ pasta, song đến lúc ăn gần hết còn bị nghẹn. Tô Duệ vừa vỗ vỗ lưng tôi vừa nói: “Chị cẩn thận chút đi. Đừng để bị nghẹn chết.”
Tôi vừa định mắng cậu ta sao lại nói như vậy thì Giang Thần đột nhiên mở miệng: “Yên tâm cô ấy không chết được đâu, mì có phun ra từ mũi cũng không chết được.”
Tôi gạt tay Tô Duệ ra, lườm Giang Thần cháy mặt.
Chuyện anh nói đúng là chuyện xảy ra lần đầu tiên chúng tôi hẹn hò. Khi đó chúng tôi đi ăn ở nhà hàng đồ ăn Tây duy nhất gần trường học. Vì là lần đầu tiên hẹn hò nên trong lòng tôi lúc đó vô cùng hồi hộp, cảm giác như may mắn nhặt được đĩa bánh từ trên trời rơi xuống, lại vừa sợ người ném đĩa bánh xuống nhân gian kia hối hận đi theo tôi đòi lại.
Tôi lơ ma lơ mơ gọi một đĩa mỳ Ý sau đó vùi đầu vào ăn. Trong lúc tôi đang hùng hổ đánh chén đĩa mì thì Giang Thần ngồi đối diện đột nhiên phun ra một câu: “Trần Tiểu Hy, tối nay ở cùng anh đi!” Bởi vì ngạc nhiên quá mực nên tôi bị sặc, nước mắt nước mũi giàn giụa, đáng sợ hơn chính là, chỉ vì ho sặc nên bao nhiêu mì trong miệng phun cả ra bằng đường mũi….
Tôi nhìn đám sợi mì treo lủng lẳng trên ly thủy tinh, trong lòng mất hết cả niềm tin, khóc lóc đòi chia tay với Giang Thần, cam đoan về sau không bao giờ dây dưa với anh nữa.
Giang Thần vừa giúp tôi lau nước mắt nước mũi tèm lem trên mặt vừa an ủi: “Anh chưa thấy gì cả, thật đấy….”
Tôi khóc gục vào lòng anh. Chúng tôi bỏ qua các bước nắm tay, khoác vai, ôm eo trực tiếp ôm nhau, coi như cũng có thu hoạch.
Lát sau, Giang Thần nói tối nay muốn rủ tôi tới phòng học đọc sách cả đêm. Bởi vì sắp tới có kỳ thi về Bệnh Lý học – một trong bốn kỳ thi quan trọng của khoa y. Mãi một thời gian sau Giang Thần vẫn lấy việc này ra trêu chọc đầu óc đen tối của tôi.
Tôi trợn mắt trừng Giang Thần, anh lạnh lùng liếc tôi, bầu không khí ngập tràn mùi thuốc súng
“Thật ngại quá, Giang Thần nhà tớ hay thích nói đùa ấy mà.” Thấy không khí khác thường, Trang Đông Na vội lên tiếng hòa giải.
“Không sao, Tiểu Hi nhà tôi cũng không để ý đâu.” Tô Duệ cũng không chịu yếu thế ra oai giúp tôi.
Khóe mắt tôi giật giật… đã thành người một nhà rồi cơ à.
Tôi bỗng nhớ lại ngày trước trong một bài hát ca ngợi Tổ quốc có một câu thế này: “Chúng ta đều là những người anh em trong một đại gia đình…” để có thể giải thích mức độ thân quen của họ trong đoạn đối thoại này.