CHƯƠNG 32. KHÁCH THĂM
Hơn 10h sáng, chuông cửa phòng Ryou đột nhiên vang lên.
Edgar bị đánh thức đầu tiên, nhìn nhìn Ryou, cũng không phải cậu không nghe thấy, nhưng phản ứng không ngờ là vùi đầu vào trong chăn, che kín lỗ tai, một chút dấu hiệu muốn dậy mở cửa cũng không có.
Đợi một hồi, xem vị kia ngoài cửa không có dấu hiệu bỏ đi, Edgar đành phải đứng dậy mở cửa, quan tâm hắn là ai, đến lúc đó tùy tiện tìm lý do đuổi đi là được rồi.
“Tại sao là cậu?”
Cửa vừa mở ra, người trong người ngoài trăm miệng một lời kinh ngạc kêu lên.
“Edgar cậu đến đây lúc nào? Đã lâu không gặp ah, sao lại ở chỗ này của Lori?” vẫn là Brant phản ứng trước, cười trêu ghẹo.
“Thật sự là rất lâu không gặp đấy! Tôi đây cũng không phải không biện pháp sao, ai kêu tên nhóc cậu lúc đi số điện thoại di động cũng không lưu lại cho tôi, làm tôi muốn liên lạc cậu cũng không được!” Edgar vừa rồi thật ra là đang nghĩ phải thế nào giải thích anh sao lại ở chỗ của Lori, bây giờ nghe giọng điệu Brant hình như cũng không muốn truy cứu, vậy anh đương nhiên vui vẻ mượn cọc leo lên.
“Tôi hôm nay cuối cùng biết cái gì gọi là vừa ăn cướp vừa la làng!” Brant lắc đầu, nhìn sau lưng Edgar: “Lori đâu?”
“Còn đang ngủ a!” đánh giá tình hình một chút, Edgar đành phải để Brant vào phòng, “Tôi đi gọi cậu ấy!”
Xoay người Edgar không phát hiện phía sau ánh mắt Brant như có điều suy nghĩ.
“Lori, dậy ah!” Edgar kéo Ryou ra khỏi chăn, cúi đầu ghé vào tai cậu kẽ kêu: “Brant tới thăm em.”
Ryou chỉ nhíu mày, thân thể lại động cũng không động, cũng không biết có nghe thấy không.
“Thức dậy trước đi, một hồi chúng ta ngủ tiếp, được không?” Edgar biết Ryou chắc chắn thiếu ngủ, nhưng bây giờ cũng chỉ có thể dỗ cậu rời giường.
Brant đứng ở cửa phòng ngủ nhìn Edgar và Lori, nếu biết điều một chút, có lẽ sẽ nói không cần gọi cậu ấy dậy, tôi đi trước a. Nhưng bây giờ tâm tư Brant cũng không ở nơi này, y đang khó hiểu Edgar và Lori lúc nào trở nên thân mật như vậy?
Ryou giơ cánh tay lên che kín mặt, rên mấy tiếng, rốt cục mắt ngái ngủ mơ màng ngồi dậy.
“Ah, là đàn anh Brant ah!” Xuống giường sửa sang lại áo ngủ, Ryou vội vàng chào Brant, liền vào nhà vệ sinh.
“Ha ha, không nghĩ đã trễ như vậy các cậu còn đang ngủ, thật ngại!” bộ dạng Lori vừa rời giường rất đáng yêu, bị đánh thức khó chịu hiện rõ trên mặt, Brant không khỏi nở nụ cười, lần đầu tiên thấy tính trẻ con của Lori.
“Ngày hôm qua tôi đến lúc khuya, nháo giấc ngủ của Lori, cho nên cậu ấy sáng dậy không nổi!” Edgar và Brant cùng đi đến phòng khách, ngồi xuống ghế sa lon.
“Khó trách!” Nghĩ lại vừa rồi Lori và Edgar đều mặc đồ ngủ, Brant cảm thấy mình có thể nghĩ nhiều quá rồi.
Ryou vừa ra tới thì thấy Edgar và Brant đang vừa hút thuốc, vừa nói chuyện hình như là liên quan đến Denny, hai người cười rất quỷ dị, xem ra Denny thật sự có không ít “chuyện tốt” rơi vào tay bọn họ.
“Lori cậu không sao chứ?” Thấy Ryou đi ra, Brant đứng dậy, lấy tay sờ sờ trán của cậu, “May mắn không có phát sốt như lần trước.”
“Tôi không sao, cám ơn đàn anh!” Ryou không quen Brant đột nhiên thân mật như thế, cười cười, lợi dụng cơ hội rót nước cho y lui ra.
“Tôi ngày hôm qua gặp đạo diễn, nghe y nói chuyện của cậu, nên mang cho cậu một ít thuốc.” Brant chỉ chỉ cái túi y đặt trên bàn, “Còn hơi sớm một chút, nhưng nghĩ tình huống thân thể của cậu hiện tại có thể sẽ không đi ăn cơm, không nghĩ Edgar cũng tới, kết quả không có phần của cậu ấy.”
“Quá làm phiền đàn anh rồi!” Ryou không nghĩ Brant là vì chuyện ngày hôm qua đặc biệt đến thăm mình, nhìn thấy trong ánh mắt cậu mang một tia cảm kích.
“Không phải đã nói đừng gọi đàn anh, gọi thẳng Brant là được rồi sao?” Brant cười uốn nắn Ryou, quay đầu nói với Edgar: “Các cậu N bộ thật tốt, không cần đóng Only Day cái quỷ gì, không biết là vị nào não bị voi giẫm nghĩ ra mánh khóe này, mỗi lần đều tìm mấy người ở bên ngoài, làm mấy chuyện ngớ ngẩn.”
“Bây giờ có tiền mới là người, giống chúng ta, hừ!” Edgar dụi tắt điếu thuốc, “Đừng cho là N bộ chúng tôi tốt hơn E bộ các cậu, dù sao quạ trên đời đều đen như nhau.”
“A, vậy ah!” Brant lại nhìn về phía Ryou: “Chuyện hôm qua đừng để ý, trước kia khi đóng Only Day Denny cũng từng bị song, tôi cũng vậy, mọi người đều là người cùng cảnh ngộ, có thể chỉ có Adrian tốt hơn một chút.”
Ryou kinh ngạc ngẩng lên đầu, thật sự không ngờ, nhưng sau đó cậu có chút chột dạ đưa mắt nhìn Edgar.
“Adrian chỗ đó chặt như vậy, nếu chơi song nhập không chừng sẽ gây chết người đấy!” Nghe thấy chuyện này, Edgar dường như không có biểu hiện gì dao động, chỉ là một lần nữa châm thuốc, bắt đầu hút.
“Edgar cậu và Adrian hợp nhau nhất, có rảnh khuyên nhủ cậu ấy, đừng quá đi vào chỗ bế tắc, không có lợi.” Brant chú ý cái nhìn của Lori, tâm tình trở nên có phần phức tạp: “Lori đã không sao thì tôi đi trước đây, Edgar cậu muốn cùng tôi đi uống rượu ôn chuyện không?”
“Không được, hôm nay hơi mệt, hôm nào a!” Edgar cười cười: “Chuyện của Adrian, để xem cơ hội a! Brant cậu bây giờ thật đúng là đổi tính rồi, cậu trước kia chính là ai cũng không để ý ai cũng không quan tâm.”
“Con người đều sẽ thay đổi!” Brant đứng dậy tạm biệt, “Đúng rồi, Edgar tôi cho cậu số điện thoại, bằng không về sau lại thành tội của tôi.”
“Uhm, Brant tôi không tiễn, hôm nào mời cậu uống rượu!” Edgar khoát tay với y.
Ngược lại Ryou vẫn tiễn Brant tới cửa, cảm ơn sự quan tâm của y.
“Có việc cứ gọi điện thoại cho tôi, đừng buồn bã một mình, hiểu chưa?” Trước khi đi, Brant xoa nhẹ đầu Lori một cái.
Cửa đóng lại, gian phòng lại khôi phục im lặng, nhưng nội tâm Ryou có chút không ổn định, quay đầu nhìn lại, trên ghế sa lon đã không có thân ảnh Edgar rồi.