CHƯƠNG 94. LÔNG VŨ RƠI
“Cậu mới nói cậu không phải tự nguyện, chuyện gì xảy ra?” Howard trở tay khóa cửa phòng tắm lại, hỏi Lori.
Lori đơn giản đem chuyện công ty SK yêu cầu hợp tác cùng với việc giấu diếm quá trình nói cho Howard, Howard nghe xong trầm tư một lát, “Vậy ah, cậu đợi ở chỗ này, tôi đi ra ngoài.”
Nắm lấy cơ hội này, Lori vệ sinh chính mình từ trong ra ngoài, trên người sáp lúc khô rất dễ gỡ, nhưng bây giờ bị dính nước, khiến Lori phí sức lực.
Tắm xong rồi, Lori cầm khăn mặt lau cơ thể, Howard lách mình tiến đến, thần sắc phức tạp: “Quay không dừng được, một chính khách đã viết quá trình, chỉ định muốn cậu quay, hơn nữa người này đang ngồi ở phòng khách quý thông qua máy giám thị quan sát hiện trường, cho nên… Cậu hiểu không?”
Lori kinh ngạc nhìn Howard, vốn nghĩ hắn không tin lời mình nói…, đi ra ngoài xác thực, ai ngờ hắn đúng là giúp mình yêu cầu tạm dừng quay. Không thể dừng quay đã nằm trong dự đoán của chính mình, nhưng không nghĩ lần quay này tin tức khiến người chán ghét nhất là khi nghĩ đến lúc nào cũng có một đôi mắt tham lam đang nhìn mình, Lori cúi đầu dựa vào bồn tắm, cảm thấy toàn thân rét run.
“Cậu tin số mệnh không?” Thấy bộ dạng Lori như vậy, Howard ngả tay trên đầu Lori như cổ vũ như an ủi mà vỗ nhẹ: “Biết chim ưng không? Tất cả mọi người biết vẻ đẹp và sự mạnh mẽ của nó, biết nó có thể sống đến bảy mươi tuổi, là một loài chim trường thọ, nhưng có rất ít người biết rằng chim ưng lúc bốn mươi tuổi móng vuốt nó dài ra, mềm đi làm nó không còn bắt và quắp mồi được nữa. Mỏ dài và sắc của nó nay cùn đi, cong lại… Đôi cánh trở nên nặng nề với bộ lông mọc dài làm nó vất vả khi bay lượn, bắt mồi, có một số con cứ như vậy và chịu chết. Nhưng còn có nhiều con, nó sẽ phải tự trải qua một tiến trình thay đổi đau đớn kéo dài 150 ngày. Trong tiến trình đó, nó bay lên một đỉnh núi đá và gõ mỏ vào đá cho đến khi mỏ cũ gãy đi. Chim ưng chờ cho mỏ mới mọc ra, rồi dùng mỏ bẻ gẫy các móng vuốt cũ đã mòn. Khi có móng vuốt mới, nó nhổ các lông già trên mình đi. Và sau năm tháng, chim ưng lại bay lượn chào mừng cuộc tái sinh và sống thêm ba mươi năm nữa. Người cũng như thế, nhân sinh cuộc sống luôn luôn có giai đoạn rất gian nan, nhưng cậu phải vượt qua, bởi vì cậu muốn sống sót!”
“Cảm ơn!” Nghe được lời Howard nói…, Lori chỉ biết hắn nhất định cũng có câu chuyện của riêng mình, “Đây cũng là vận mệnh của tôi a, tuy tôi luôn không muốn tin tưởng, nhưng tôi chỉ có thể từng chút từng chút thỏa hiệp. Đi thôi, dù sao cũng phải thực hiện, không bằng tranh thủ thời gian sớm bắt đầu mau chấm dứt, đó cũng là việc duy nhất tôi có thể lựa chọn a!”
“Cậu cố gắng buông lỏng thân thể, phối hợp với tôi, có một số chuyện không hề đáng sợ như cậu tưởng tượng.” Trước khi ra cửa, Howard dặn dò Lori.
Tâm tình của Tatsuru lúc này cũng rất phức tạp, Howard vừa mới đi ra hỏi đạo diễn, hắn mới biết được Lori cơ bản không biết tình huống quay bộ phim này.
Mình cũng đã từng đóng qua loại phim này, khi đó Tatsuru còn rất trẻ, nhất thời xúc động ham thù lao cao, vốn nghĩ không có gì, nhưng quay rồi mới biết, trên đau đớn thân thể thật ra không là gì, mà tự tôn bị người khác không ngừng dẫm nát dưới chân, thậm chí cảm giác chính mình lúc ấy không cho rằng thân thể đau đớn mới được xem là khắc cốt minh tâm, Tatsuru sau này dù thiếu tiền cũng không bao giờ còn muốn quay loại phim này nữa.
Hơn nữa lúc đó thủ đoạn vẫn còn tương đối đơn giản, chẳng là gì so với hiện tại, Tatsuru thấy Howard đem năm quả bóng to cỡ bóng tennis nhét vào cơ thể Lori, chính mình nhìn còn cảm thấy đau đớn, Lori lúc này chắc chắc rất khó chịu, cậu dùng tay che khuất mắt, Tatsuru thấy Lori vặn vẹo thân thể, nhưng vô luận bị đối đãi ra sao, Lori cũng không phát ra một tiếng, không rên rỉ cũng không kêu đau.
Có thể cách phản kháng này của Lori so với cậu lớn tiếng kêu to càng khiến Tatsuru rung động, hắn quay đầu không muốn tiếp tục nhìn.
Vì lau đi mồ hôi trên người Lori, cũng thay đổi một cách trói buộc khác, đạo diễn lần đầu tiên tạm dừng.
Tatsuru cố lấy dũng khí, đi đến trước mặt đạo diễn: “Thực xin lỗi, tôi có việc gấp, không thể đóng tiếp.”
“Đùa gì vậy!” Đạo diễn mắt mở to, lớn tiếng quát Tatsuru, đầu tiên trách cứ hắn về sau năng nỉ hắn lưu lại, cuối cùng thậm chí uy hiếp, đe dọa, nhưng Tatsuru vẫn muốn đi, đạo diễn không còn cách nào, diễn viên tạm thời tìm đến đều không ký hợp đồng, hơn nữa tiền cũng là kết toán sau, không nghĩ tới cách bảo vệ lợi ích của mình lại có thể phát sinh phiền phức, chỉ có thể để cho Tatsuru đi.
“Này, cậu sao lại phát điên thế?” Người hợp tác với Tatsuru đuổi theo, vừa rồi nói chuyện phiếm, kinh nghiệm cùng tình cảnh tương tự khiến hắn và Tatsuru trở thành bạn tốt.
“Tôi không nổi điên,” trong tay Tatsuru cầm một điếu thuốc, biểu tình nhẹ nhõm không nói nên lời, “Chỉ là đột nhiên phát hiện tôi còn có lương tâm, thật sự là kinh hỉ ah!”
“Việc đó và lương tâm có quan hệ gì?” người hợp tác vẫn chưa hiểu, “Lương tâm có thể đổi cơm ăn sao?”
“Không thể, nhưng có lương tâm phân thân tôi không đứng dậy nổi,” Tatsuru đem thuốc lá ném vào thùng rác, “Đi, tạm biệt!”
Còn lại người nọ đứng tại chỗ ngẩn người, công ty SK làm việc kỳ thực rất ám muội, mình cũng rất phản cảm, nhưng… Nhưng ngẫm lại, nếu mình cũng bị đối đãi như người thanh niên bên trong, người nọ rùng mình một cái, coi như xong mình cũng đi thôi, cũng không cần phải cùng đạo diễn chào hỏi, tự mình vô danh tướng mạo bình thường, cùng lắm thì lần tới đổi nghệ danh, nghĩ như vậy, người nọ nhìn chung quanh một chút không có ai liền từ cửa sau chạy trốn.
“Cảm giác khỏe không?” Cuối cùng đã quay xong phần diễn, Howard cầm một lọ nước khoáng hỏi Lori.
Lori nói không ra lời, chỉ có thể suy yếu cười cười.
“Uống nước a.” Đem nắp bình mở ra, Howard đem nước đến bên miệng Lori, “Không phải nói cậu rồi sao, nếu cảm thấy đau đớn vẫn nên kêu lên, cảm giác sẽ tốt hơn một chút.”
Miệng nhỏ mà uống hai phần chai nước, Lori lắc đầu, ý bảo không uống nữa, “Nhưng như vậy đã triệt để khiến tôi cảm thấy thua cuộc.”
“Bất kể như thế nào, cậu kiên trì là tốt rồi, tôi thật sự rất khâm phục cậu.” Howard bắt đầu cởi hết trói buộc trên người Lori.
“Vì muốn nhổ hết lông vũ dư thừa, cũng không có cách ah!” Lori nửa thật nửa giỡn nói với Howard.
“Ừm, tôi tin tưởng cậu một ngày nào đó có thể vỗ cánh bay cao!” lúc Howard nói những lời này rất chân thành.
“Howard, đạo diễn gọi anh.” Nhân viên tới gọi Howard.
Áy náy liếc nhìn Lori, Howard đứng dậy hướng đạo diễn đi tới.
“Vì sao? Không phải đã quay xong rồi sao?” Nghe đạo diễn yêu cầu Howard rất bất mãn hỏi, “Phần sau là vì vai phụ rời đi không phải đã dùng đạo cụ bổ sung rồi sao?”
“Hai cái thằng chết tiệt!” Nhắc tới chuyện này đạo diễn nhịn không được mắng một câu, “Tôi cũng không biết, là mệnh lệnh ở trên đột nhiên đưa tới, có thể là muốn quay thêm một số hình ảnh a!”
“Hôm nay là ngày cá tháng tư sao?” Nhìn ánh mắt đạo diễn lập loè, đã có vết xe đổ của Lori, Howard tin hắn mới là lạ.
“Howard, cậu cần phải hiểu rõ tình huống, cậu chỉ là người chúng tôi mời đến, hỏi rõ ràng như vậy làm gì, tôi cũng không biết đâu, dù sao cấp trên kêu thế nào thì làm như thế a!” Hôm nay ra xảy ra quá nhiều chuyện, đạo diễn trong lòng cũng phát lửa, “cậu sẽ đem Lori cột vào trên ghế, sau đó có thể kết thúc công việc rời đi, OK?”
Howard sắc mặt âm trầm, nếu không phải đã ký hợp đồng hắn thật sự cũng muốn vung tay không làm, hắn không nói tiếp, quay người đi đến bên người Lori.
Lori nghe tin xấu chỉ có thể bất đắc dĩ cười khổ, cậu phải làm sao đây?
Trong góc phòng có một cái ghế dài, bề mặt rất rộng còn có da trâu bảo vệ, bộ dáng rất giống băng ghế Piano, nhưng rộng hơn nhiều, Lori cúi nằm sấp ở phía trên, Howard cố định tứ chi của cậu tại bốn góc ghế, sau đó cầm một bịt mắt màu đen đeo lên cho Lori.
Đạo diễn đi tới, đưa cho Howard một bộ côn màu đen để ngậm trong miệng, Howard nghi hoặc nhìn đạo diễn, để cho Lori há miệng rồi cho cậu ngậm lấy, sau đó cố định sau đầu cậu.
Nhân viên công tác bên cạnh đều là bộ dáng kết thúc công việc, đèn, dây điện đều đã thu vào, cho nên Howard đặc biệt không rõ vì sao lúc này còn muốn đem Lori buộc chặt một lần nữa, chẳng lẽ thật là vì chụp thêm bìa đĩa?
Nhưng không để cho Howard nghĩ nhiều, đạo diễn đã bắt đầu thu dọn rồi, Howard trước khi ra cửa nhìn Lori một cái, thân thể mảnh khảnh cô đơn bị trói buộc trong phòng, bị tước đoạt thị lực cùng năng lực cầu cứu, như một tế phẩm kính dâng.
Thật lâu sau, Howard mới biết được, sau khi tất cả mọi người rời đi, Lori xác thực giống như tế phẩm công ty SK đưa cho vị chính khách bừa bãi hưởng dụng. Nhưng khi đó Lori đã lui ra khỏi giới, Howard chỉ có thể ở trong lòng chúc phúc cho cậu bé có duyên gặp mặt một lần này, dù trên cánh mang theo vết thương không thể xóa mờ, cũng không thể ngăn cản khát khao hướng tới bầu trời trong xanh của cậu!