Hà Bá Cũng Không Nhặt Rìu

Chương 36: Chương 36: Giết người






Hoắc Dần đi kinh thành, Thẩm Miểu cũng chỉ có thể ở Ngô Châu chờ. Lúc trước khi Hoắc Dần đi Thẩm Miểu không cảm thấy có khó chịu gì, nhiều lắm là những ngày sau này nhàm chán chút, nhưng chung quy là thoải mái.diiễn~đaàn~leê~quyý~đoôn

Hiện tại thì ngược lại rồi, cá tôm cua trong nước biết Hoắc thiếu gia đi, đều vui vẻ trở lại tìm Thẩm Miểu nói chuyện phiếm, chỉ là khi nhìn thấy bộ dạng Thẩm Miểu buồn bã ỉu xìu, cá nhỏ cũng có chút nghi ngờ.

“Hoắc thiếu gia đi ngươi không vui sao?” Cá nhỏ lắc cái đuôi: “Mấy tháng trước ngươi biết hắn trở lại, đầu cũng sắp nổ mà?”

Thẩm Miểu liếc nhìn cá nhỏ: “Ngươi thì biết cái gì? Ngươi chỉ là con cá.”

Cá nhỏ nổi lên trên mặt nước, nhìn Thẩm Miểu ngồi ở bên cầu, ồ một tiếng thật dài: “Xem ra, sợ là những con tôm nhỏ kia nói đúng rồi.”

“Những con tôm nhỏ kia nói cái gì?” Thẩm Miểu hỏi nó.

Cá nhỏ nói: “Mấy ngày trước đây, ta chuẩn bị đi sông Hoàn Thành bên này tìm ngươi, đụng phải con tôm nhỏ bơi ra khỏi sông nói với ta chuyện của ngươi và Hoắc thiếu gia, sợ là ngươi thật sự rơi vào lưới tình không thể tự thoát ra được rồi. Nhưng mà điều này cũng không có gì lớn, mấy tháng này ta cũng gặp được con cá ta thích, vảy trên người nàng rất đẹp, ta hiểu được cảm giác thích một người như ngươi.”

Thẩm Miểu vừa nghe, ngắt lá trên nhánh cây đang cầm trên tay ném về phía con cá, còn mang theo dáng vẻ kiêu ngạo tự hào nói: “Ai nói ta không được? Rõ ràng là hắn yêu thích ta.”

Cá nhỏ nghe mà giật mình, lui về phía sau hỏi: “Ngươi bị Hoắc thiếu gia thích?”

Thẩm Miểu hừ một tiếng: “Đúng vậy, có gì ghê gớm chứ?”

Cá nhỏ ơ ơ chừng mấy tiếng: “Làm ta sợ muốn chết, loại người có tính tình như thế vậy mà thích ngươi.”

Thẩm Miểu: “......”

Lúc đầu Hoắc Dần thật sự dọa đám tôm cua cá trong sông không nhẹ, nếu không dù thời gian đã qua lâu như vậy rồi mà cá nhỏ vẫn còn nhớ hành vi tồi tệ của hắn, thậm chí cảm thấy loại người như hắc...... Cơ bản sẽ không thích người khác.

Thẩm Miểu cũng nói không rõ, mặc dù nàng cũng rất nghi ngờ, chỉ nàng biết Hoắc Dần nhiều năm như vậy, tóm lại trong lòng vẫn còn giữ lại phần hảo cảm lúc mới gặp hắn, cũng nguyện ý tin tưởng hắn.

Hoắc Dần đi ước chừng hơn nửa tháng, Thẩm Miểu đặc biệt đi Hoắc gia một chuyến, muốn nghe một chút xem có tin tức về Hoắc Dần hay không.

Chỉ là trong tay Hoắc lão gia và Hoắc phu nhân cũng không có tin tức Hoắc Dần truyền về, lần này Hoắc Dần vào kinh thành nửa chút động tĩnh cũng không có, Thẩm Miểu nóng nảy chừng mấy ngày, cuối cùng vẫn viết lá thư, giao cho người đưa tin mỗi ngày đi từ Ngô Châu ra, để hắn giúp một tay đưa đến một sản nghiệp dưới danh nghĩa Hoắc gia, cũng không biết có thể lành lặn giao vào trên tay Hoắc Dần hay không.

Một ngày kia, thời tiết trong xanh, vào hạ ngoài thành đều là tiếng côn trùng kêu chim hót.

Thẩm Miểu cầm một cây dù ngồi ở trước mặt miếu Thổ Địa, bên cạnh đặt một cái tô, trong chén nuôi bảy tám con cá nhỏ, cá nhỏ trong nước vui sướng bơi lội, Thẩm Miểu còn thỉnh thoảng bẻ vụn bánh ngọt ném vào bên trong.

Thần Thổ Địa lau mồ hôi trên trán, hỏi nàng: “Ngươi đưa cá đến cho ta ăn à?”

Thẩm Miểu buồn bã ỉu xìu đáp: “Gần đây quá nhàm chán, muốn tới chơi với tám đứa con của cá nhỏ, không phải cho ngài ăn.”

Thần Thổ Địa chậc chậc miệng: “Ngươi nhìn bộ dáng bây giờ của ngươi xem, nhũn như nước sông đấy.”

Thẩm Miểu đưa tay chống cằm, ấn đường hơi nhíu, nói: “Ta lo lắng cho hắn.”

Thần Thổ Địa hắng giọng một cái: “Không có gì đáng lo lắng, ta giúp ngươi hỏi, tiểu tử kia ở kinh thành tốt lắm.”

“Ngài có thể ra khỏi Ngô Châu?” Thẩm Miểu trợn tròn hai mắt nhìn về phía thần Thổ Địa, vội vàng tới gần phía trước: “Sao ngài làm được vậy?”

“Cả nước vốn là một thể, ta cũng chỉ bị phân chia tới nơi này mà thôi, nếu muốn hỏi thần Thổ Địa ở Lâm Châu bên cạnh thì rất đơn giản, chỉ cần đứng ở ranh giới hô một tiếng là được, bên cạnh hỏi bên cạnh, không phải là hỏi được sao?” Thần Thổ Địa vuốt râu, hoàn toàn không nói mình phí sức thế nào.diiễn~đaàn~leê~quyý~đoôn

Lão thần Thổ Địa ở Lâm Châu là một con quỷ tham ăn, thật ra ông đưa tất cả đồ tốt mà mình giấu đi cho đối phương thì người nọ mới bằng lòng giúp một tay hỏi thăm, một đường hỏi thăm, tốn hao cũng không ít.

Rốt cuộc Thẩm Miểu có chút tinh thần: “Vậy ngài có hỏi được gì không?”

“Quả thật trong kinh xảy ra biến động lớn, tạm thời Hoắc Dần không về được, đám sơn phỉ được hắn dẫn đi, còn có một nhân vật liên lụy đến thân thế của hoàng tử hơn hai mươi năm trước, nghe Thổ Địa trong kinh thành nói, hiện tại hắn và đại hoàng tử bận rộn khắp nơi, bố trí cơ hội, sẽ chờ thời cơ bắt hết vây cánh của tam hoàng tử, nâng đại hoàng tử thượng vị.”

Thẩm Miểu đưa tay nắm tóc: “Sao ta nghe không hiểu.”

Thần Thổ Địa liếc nàng: “Tóm lại là làm chuyện lớn, thành bại liên quan đến vận mệnh của quốc gia, ngươi cứ chờ, trong thời gian ngắn sẽ không về được.”

Thẩm Miểu nghe hiểu lời này, ồ một tiếng thật


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.