Thẩm Miểu gặp Hoắc phu nhân rất nhiều lần rồi, cho nên chỉ nhìn một cái đã nhận ra.
Trong mấy năm Hoắc Dần đi kinh thành học, tất cả tin tức về Hoắc Dần, nàng đều ẩn thân đứng ở dưới mái hiên Hoắc phủ, nghe Hoắc phu nhân và Hoắc lão gia nói.
Chỉ là Thẩm Miểu chính thức gặp Hoắc phu nhân như ngày hôm nay là lần đầu tiên.
Khi nàng trở về phòng thay y phục vốn muốn chạy trốn, nhưng lại nghĩ nếu mình chạy sẽ để lại tình huống một nhà Hoắc gia lúng túng, nàng biến mất không thấy bóng dáng trong phủ nha Tri phủ, thế nào cũng không giải thích được, vì vậy ngoan ngoãn, ở phòng khách chính thức gặp mặt với Hoắc phu nhân.
Chỉ là trường hợp gặp mặt này, Thẩm Miểu có chút nhìn không thấu.
Hoắc phu nhân ngồi ở chủ vị, Hoắc Dần an vị ở bên người nàng, trên tay hai người đều bưng trà.
Hoắc Dần bưng trà vẫn luôn uống, vừa uống vừa cười, chỉ sợ nghĩ tới vừa nãy khi Thẩm Miểu đứng dậy khỏi nước thì trong ngực còn mang theo hai con cá.
Mà Hoắc phu nhân, bưng ly trà kia đã một khắc đồng hồ rồi, động cũng không động, chỉ nở nụ cười không rõ có ý gì, hết sức hiền hòa nhìn Thẩm Miểu, mím môi không nói chuyện, khiến Thẩm Miểu có chút vô cùng xấu hổ.
Hoắc Dần uống hết ly trà, hai người này vẫn không nói được câu nói, hắn thật sự không nhìn nổi, vì vậy đặt ly trà xuống, nói: “Mẫu thân, nếu ngài không có việc gì chi bằng đi ngủ sớm.”
Hoắc phu nhân lắc đầu: “Cứ để ta trò chuyện với con dâu.”
Thẩm Miểu: “???”
Hoắc Dần: “Ngài tới cũng lâu rồi, không nói câu nào, chỉ nhìn chằm chằm người ta, da mặt nàng mỏng, đợi lát nữa là có thể bị ngài nhìn đến bỏ chạy đấy ngài có tin không?”
Hoắc phu nhân lập tức cúi đầu uống một ngụm trà.
Thẩm Miểu: “......”
Hoắc Dần thở dài: “Nàng tên là Thẩm Miểu, là bạn…. lúc nhỏ với con, vẫn chưa phải là vợ của con trai ngài.”
Hoắc phu nhân nghe Hoắc Dần nói như vậy, lập tức để ly trà xuống, cau mày vẻ mặt đau khổ: “Con còn muốn chơi đến khi nào nữa đây? Con trai của lão đầu Trương gia thành Tây chỉ lớn hơn con ba tuổi đã ôm cháu rồi đấy! Con nhìn con xem! Đừng nói con trai con, ngay cả cưới con cũng chưa cưới!”
Hoắc Dần: “......”
“Dần, con không thông cảm cho ta, thì cũng phải thông cảm cho cha con chứ, ông ấy sắp bảy mươi rồi, cũng không biết có thể chờ đến lúc con thành thân hay không nữa!”
Hoắc Dần lặng lẽ nhìn Thẩm Miểu, Thẩm Miểu lập tức dính chặt lưng vào ghế, nhìn nàng làm gì?! Có liên quan gì đến nàng chứ, kỳ lạ!
Hoắc phu nhân dời mắt từ trên người của Thẩm Miểu đến trên người của Hoắc Dần, Hoắc Dần thành công dời tầm mắt Hoắc phu nhân, Thẩm Miểu mới có thể uống một hớp trà thở một cái.
Hoắc phu nhân trách mắng Hoắc Dần rất lâu, rốt cuộc Hoắc Dần nghe không nổi nữa, vội vàng nói: “Vâng, vâng, được ròi, năm nay sẽ thành thân, ngài mau trở về đi thôi, con lại phái người đi theo ngài, đề phòng trên đường không an toàn.”
Hoắc phu nhân vừa nghe: “Thật chứ? Năm nay sẽ thành thân?!”
Hoắc Dần gật đầu: “Đúng vậy đúng vậy.”
Hoắc phu nhân lập tức nở nụ cười ha ha, tỳ nữ bên cạnh vội vàng đỡ bà, chỉ sợ bà vui quá không nhìn đường sẽ té ngã mất. Tiễn Hoắc phu nhân đi, lúc này Hoắc Dần mới thở dài ngồi ở bên cạnh Thẩm Miểu.
Thẩm Miểu xê dịch sang bên cạnh, Hoắc Dần lại dịch tới gần nàng.
Thẩm Miểu hỏi hắn: “Ngươi chuẩn bị cưới người nào?”
Hoắc Dần cau mày cẩn thận suy nghĩ: “Ở kinh thành vốn có mấy nữ nhân muốn gả cho ta, chỉ là rời đi quá xa, ta lại nghĩ hình như trong thành có mấy nhà gia cảnh giàu có có con gái vẫn chưa hứa gả, chọn một trong số đó cũng không tồi.”lê quý đôn
Thẩm Miểu: “......”
Hoắc Dần nhìn nàng, hì hì một tiếng bật cười, hắn tự tay chọc chọc mi tâm của Thẩm Miểu: “Nàng xem chân mày của nàng nhíu lại rồi này.”
Thẩm Miểu xoay mặt: “Ta không nhíu.”
Hoắc Dần im lặng một lát, vẫn nói: “Vì sao rõ ràng nàng thích ta, sao cố tình không thừa nhận chứ.”
Thẩm Miểu nghe lời này, gương mặt lập tức đỏ lên, tim của nàng đập cực nhanh, tầm mắt cũng không dám rơi vào một chỗ, thật sự không biết tâm tư của mình bị hắn nhìn thấu khi nào, hơn nữa còn bất ngờ nói ra như vậy nữa.
Hoắc Dần lại nói: “Ta nói năm nay thành thân, cũng chỉ là an ủi mẫu thân ta mà thôi.”
Thẩm Miểu mở trừng hai mắt, vẫn không quay đầu lại nhìn hắn.
Hoắc Dần lại nói: “Ta đã an bài xong xuôi rồi, ngày mai lợi dụng thân phận Tri phủ mời Trần Huyện lệnh ăn cơm, chờ Trần Huyện lệnh truyền tin tức trên Chu Sơn tới kinh thành, chỉ cần tin tức truyền ra, là sẽ có chứng cớ bọn họ cấu kết, đến lúc đó ta sẽ vào kinh.”
Lúc này Thẩm Miểu mới quay đầu lại: “Ngươi phải vào kinh thành?”
Hoắc Dần cười với nàng: “Đúng vậy, Lộc Phong Trại bị tiêu diệt, ta vẫn phải đi khai báo rõ ràng cho triều đình, về phần thân thế tam hoàng tử, chuyện này chẳng liên quan gì tới ta, cũng chỉ thuận đường mật báo cho đại hoàng tử một chút mà thôi.”
Thẩm Miểu nghe hắn nói như vậy, trong lòng có chút phiền não.
Nụ cười trên khóe miệng của Hoắc Dần từ từ thu lại, đột nhiên đưa tay ôm Thẩm Miểu ở trong ngực.
Thẩm Miểu đưa tay vội vàng muốn đẩy hắn ra: “Ngươi...... Sao ngươi lại ôm rồi.”
Hoắc Dần vùi đầu ở trên vai của nàng, âm thanh bị áp