“Cẩn thận!” A Bổn xông tới, nhanh tay đẩy Hà Ngộ Ngộ ra.
Người đàn ông kia dừng bước chân lại, dùng vẻ mặt nghi ngờ nhìn hai người, “Các người?”
Hà Ngộ Ngộ xấu hổ nhìn người đàn ông, A Bổn đứng bên cạnh vò đầu.
Hoá ra là hiểu lầm, anh ta không có ý định công kích Hà Ngộ Ngộ.
“Cô gọi điện thoại xong chưa?” Người đàn ông hỏi.
Hà Ngộ Ngộ đưa điện thoại cho người đàn ông, “Gọi xong rồi, cảm ơn.”
“Thật khó hiểu.” Người đàn ông kia chỉ nói một câu như vậy, đã cầm hàn điện rời đi.
Hà Ngộ Ngộ và A Bổn đứng yên một chỗ.
“Đây chỉ là trùng hợp thôi sao?” Hà Ngộ Ngộ nhìn bóng dáng gầy yếu của người đàn ông.
A Bổn lắc đầu, “Tôi không thấy vậy.”
“Lúc đó, anh ta cầm hàn điện định xông tới, tại sao đột nhiên dừng lại?” Trong lòng Hà Ngộ Ngộ nghi ngờ, lúc đầu người nọ cầm hàn điện xông tới, chắc chắn không đơn giản như giọng điệu của anh ta.
Hai người nhanh chóng quay về Sở cảnh sát.
Hà Ngộ Ngộ quyết định điều tra xưởng thực phẩm, ở trong xưởng thực phẩm tại sao lại có hàn điện chứ?
Cùng lúc đó, Tống Như Ca ở bên kia bị người quản lý dạy dỗ một phen.
“Ôi tiên nữ của tôi Em có kiềm lại chút tính tình của em không?” Tiêu Nhã rống lên với người đang tẩy trang - Tống Như Ca.
Tống Như Ca phớt lờ người quản lý của mình, chỉ lo tẩy trang mắt cho sạch.
“Em đi dỗi phóng viên làm gì hả, bây giờ thì gây chuyện phiền muốn chết, em có biết bao nhiêu con mắt nhìn em, chờ em rơi xuống vực không?” Tiêu Nhã giận sôi máu, cô hạ giọng xuống, sợ người khác nghe thấy.
Tống Như Ca dừng tay, từ từ nói, “Chẳng lẽ em nói sai à?”
“Em là một người của công chúng, từ lần xảy ra chuyện đến bây giờ, công ty không cần mua hot search cho em, chỉ cần một vài chủ đề thôi thì tên em đã ở trên bảng vàng!” Tiêu Nhã nhìn thấy thái độ này của Tống Như Ca, cô mất bình tĩnh, cô biết Tống Như Ca là người cả cứng lẫn mềm cũng chẳng ăn.
“Như thế chẳng phải tiết kiệm tiền sao?” Tống Như Ca tẩy sạch lớp trang điểm, cô cầm lấy một cây son.
“Tôi nhắc lại lần nữa với em, đừng quản chuyện ở Sở cảnh sát nữa!” Tiêu Nhã thấy Tống Như Ca không trả lời, tiếp tục nói, “Có nghe hay không!”
Tống Như Ca cầm lấy chiếc túi Hermes, bỏ vài món đồ vật cá nhân của cô vào trong đó, sau đó duyên dáng mà đeo kính râm vào, “Chị Tiêu, hay là chị xem thử có cách nào cho em đóng một bộ phim về đề tài yêu nước đi?”
“Em!” Tiêu Nhã chỉ người Tống Như Ca, cô trừng mắt lên.
“Chị yên tâm đi, em có chừng có mực, chẳng phải mấy cái tin kia cũng rất khả quan sao?” Tống Như Ca vừa nói vừa đi ra cửa.
Bỗng nhiên, Tiêu Nhã hiểu được cái đó, “Này, có phải em thích nam cảnh sát nào ở Sở cảnh sát không vậy?”
Tống Như Ca lấy tay gỡ cái kính râm xuống một chút, để lộ ra đôi mắt to, “Chị nghĩ đi, có người đàn ông nào dám thích em à?”
Cô bước ra khỏi phòng thay đồ trên đôi giày cao gót.
Tống Như Ca ghi tạc lời nói của Hà Ngộ Ngộ, cô muốn đi quanh đoàn làm phim nhìn xem có hàn điện hay không, bởi vì không biết hàn điện trông thế nào, chỉ có thể móc điện thoại ra tìm kiếm trên Baidu.
Cô ấy nhìn bức ảnh bên trong điện thoại, sau đó nhìn khắp nơi trong phim trường, nhưng cô ấy không nhìn thấy nó.
“Cô Tống, cô đang tìm gì thế? Có cần tôi giúp cô không?” Một người đàn ông bước ra từ một căn nhà đổ nát, anh ta mặc một bộ đồ lao động màu xanh, trong tay cầm một cái khoan điện, trên mặt có rất nhiều bụi trắng, đôi mắt trông rất lanh lợi.
Tống Như Ca bị tiếng chào hỏi này làm cho giật mình, rất nhanh cô phản ứng lại, “Tôi bị rơi một cái bông tai, không biết có làm rơi ở phim trường không nữa.”
Cô đưa tay sờ sờ tai, lúc đi ra khỏi phòng thay đồ, cô sợ bị người khác nghi ngờ, cho nên đã gỡ một cái bông tai xuống.
“Có muốn tôi tìm giúp cô không?” Người đàn ông hỏi.
Tống Như Ca lắc đầu, “Không làm phiền anh, tôi cũng đã tìm một lúc rồi, chắc không tìm được, anh làm việc tiếp đi.”
Lúc người đàn ông kia rời đi, còn liếc mắt nhìn Tống Như Ca thêm mấy lần.
Cô đi nhanh đến xe của cô, thay giày đế bằng rồi khởi động xe chạy đến Sở cảnh sát. Bối cảnh đã được dọn rồi, tại sao người đàn ông đó vẫn còn ở lại bên trong? Với lại bên trong đó cũng không có chứa món đồ nào, nơi đó cũng không được sử dụng, tại sao anh ta lại ở trong đó?
Sau khi đến Sở cảnh sát, Tống Như Ca gọi điện thoại cho Hà Ngộ Ngộ.
Hà Ngộ Ngộ vẫn còn mặc cảnh phục, hiển nhiên là vẫn chưa kết thúc công việc, chạy nhanh đến trước mặt Tống Như Ca.
“Cô Tống, tìm tôi có việc gì vậy?” Hà Ngộ Ngộ thở dốc hỏi.
Biểu cảm Tống Như Ca không có thay đổi gì, nghiêm túc nói, “Không có việc gì thì không thể tìm cô à?”
Hà Ngộ Ngộ gãi đầu khó xử, “Gần đây, tôi hơi bận.”
“Tôi vừa mới nhìn quanh phim trường, không nhìn thấy hàn điện.” Tống Như Ca cũng không so đo gì với Hà Ngộ Ngộ.
“Cô, cố ý đi tìm sao?” Hà Ngộ Ngộ ngạc nhiên, cô còn cho rằng Tống Như Ca chỉ thuận miệng nói, không ngờ người này lại chủ động đi tìm.
Tống Như Ca khẽ mỉm cười, ánh mắt cô nhìn Hà Ngộ Ngộ rất dịu dàng.
“Cũng không phải là cố ý.” Tống Như Ca nói sang chuyện khác, “Hôm nay, trong lúc lơ đãng tôi nhìn thấy các cô đến trạm xe khu công nghiệp, đến xem lại hiện trường vụ án à?”
Hà Ngộ Ngộ lắc đầu, “Chúng tôi đang tái hiện lại vụ án.”
“Có phát hiện gì mới không?” Tống Như Ca nhướng mày, cô thường hay thấy mấy cảnh này trên phim, không ngờ bản thân có thể tận mắt được nhìn thấy.
“Có phát hiện mới mà cũng có thể không có phát hiện gì cả.” Hà Ngộ Ngộ cười nói, trong lòng cô bây giờ không có ý tưởng gì, cho nên cũng không suy đoán lung tung.
Tống Như Ca nghiêng đầu, gương mặt hướng về phía mặt trời lặn dường như được bao phủ một tầng ánh sáng dịu.
“Cảnh sát Hà luôn nói chuyện giống như thông báo vậy.”
Hà Ngộ Ngộ cứng họng, “Tôi không có.”
Ánh mắt cô hơi né tránh, vô thức tránh ánh mắt Tống Như Ca.
“Vậy cô chui vào trong cái thùng đó chưa?” Tống Như Ca vẫn nghiêng đầu nhìn Hà Ngộ Ngộ, đôi mắt được che giấu dưới kính râm có chút ôn nhu, đến bản thân cũng không nhận ra được.
Hà Ngộ Ngộ lắc đầu, “Còn chưa kịp thử, với lại cái thùng như thế không biết được chuyển tới bằng cách nào.”
“Không biết được chuyển thế nào à?” Tống Như Ca thay đổi tư thế, người dựa vào chiếc Maserati.
“Ừm, cái thùng lớn quá, chúng tôi vẫn chưa tìm được cái xe nào thích hợp để chứa nó, cho nên vẫn chưa thử.” Hà Ngộ Ngộ giải thích.
Tống Như Ca có chút khát nước, cô lấy một chai nước ở trong túi ra, cũng không ngần ngại ở trước mặt Hà Ngộ Ngộ, vặn cái nắp chai uống một ngụm.
“Hay là đi vào trong ngồi đi?” Hà Ngộ Ngộ thấy vậy, vội vàng hỏi.
Tống Như Ca lắc đầu, cô gấp cái ly silicon lại, sau khi uống xong có thể gấp bỏ vào trong túi.
Hà Ngộ Ngộ vỗ tay một cái, “Tôi biết rồi!”
“Hửm?” Tống Như Ca không hiểu.
“Có khả năng cái thùng kia không đặt ở trong cốp xe!” Hà Ngộ Ngộ cảm giác có hướng mới cho vụ án này, khi bọn họ bắt đầu điều tra, chỉ dựa vào những thứ trước mắt để điều tra.
Nếu hung thủ dùng một chút thủ đoạn, như vậy hướng điều tra sẽ thay đổi.
Tống Như Ca vẫn không hiểu cho lắm, cô nhìn chằm chằm Hà Ngộ Ngộ nghi hoặc.
Hà Ngộ Ngộ có chút kích động, “Có khả năng hung thủ đã tháo gỡ thùng giấy ra, lúc bỏ thi thể vào mới lắp ráp lại thùng giấy như hiện tại!“. Đam Mỹ H Văn
Cô kéo Tống Như Ca ôm vào trong lòng ngực, đầu của cô tựa vào cằm Tống Như Ca.
“Cô Tống! Cảm ơn cô!” Nếu bây giờ bên cạnh Hà Ngộ Ngộ có máy đo nhịp tim, có khả năng cái máy sẽ bị overload.
Cô buông Tống Như Ca ra, mùi hương thoang thoảng quanh người làm cho cô cảm thấy nhẹ nhõm.
Khoan đã, cô vừa làm cái gì thế?!
A a a a a! Cô lại nhớ đến hôm trước kéo Tống Như Ca vào trong căn phòng tối, rồi giam cầm người ta trên bức tường.... Trời ạ, mất mặt quá.
Hà Ngộ Ngộ co chân chạy, vừa chạy miệng còn nói, “Cô Tống, hôm nào tôi sẽ nấu cho cô ăn! Giờ tôi đi đây!”
Giọng nói của cô biến mất trong phòng Sở cảnh sát, Tống Như Ca đứng nhìn mà ngây người.
Hà Ngộ Ngộ... vừa mới ôm cô sao?
Hình như rất mềm mại, không có cứng như cô tưởng tượng, cô cho rằng Hà Ngộ Ngộ phải là một thân cơ bắp, nhưng....
Tống Như Ca đeo kính râm lại, lái xe về nhà.
Hà Ngộ Ngộ đem suy đoán của bản thân nói cho các thành viên trong đội nghe, sau đó bọn họ điều chỉnh hướng điều tra.
Sau khi pháp y Lưu tháo dỡ thùng giấy ra, anh ta tìm thấy chút keo dính ở phần nối của bìa cứng.
“Hôm nay, tôi và A Bổn đến khu công nghiệp, người và các vật dụng bên trong rất đáng nghi, sáng mai đến đó điều tra xem.” Hà Ngộ Ngộ đem nhiệm vụ này giao cho A Xương.
Hà Ngộ Ngộ đã từng học tâm lý tội phạm ở học viện cảnh sát, cô cảm thấy nguyên nhân cái chết của Hà Diễm, có lẽ đã bị chôn vùi ngay lúc đầu.
Cũng không biết tại sao hung thủ lại làm thế.
“Đến đại học F một chuyến.” Hà Ngộ Ngộ nhớ bạn cùng phòng Á Á của Hà Diễm.
Tuyết Tuyết là bạn thân của Hà Diễm, Hà Diễm xảy ra chuyện đã lâu như vậy, ngoại trừ lần đầu đến sở cảnh sát, thì đến bây giờ vẫn chưa xuất hiện lần nữa.
Lợi dụng lúc trời tối, A Xương và mấy cảnh sát khác đến xưởng thực phẩm, còn Hà Ngộ Ngộ và Nguỵ Mai đến trường đại học F.
Lúc các cô đến ký túc xá đại học F, trong phòng chỉ có một mình Á Á, Tuyết Tuyết không có ở đó.
“Tuyết Tuyết đâu?” Hà Ngộ Ngộ hỏi.
Á Á đang lau tóc, lần này gặp cũng đúng lúc Á Á vừa mới tắm gội xong, trên người mặc áo ngủ, mấy giọt nước từ trên tóc rơi xuống sàn nhà.
“Từ sau khi Hà Diễm xảy ra chuyện, cô ấy không có trở về lại ký túc xá.” Đôi mắt Á Á rất lớn, lông mi trông giống như hai cánh bướm, ánh đèn chiếu vào gương mặt của cô ấy.
Hà Ngộ Ngộ và Nguỵ Mai cùng đi vào bên trong ký túc xá, trong phòng vẫn có mùi bột giặt dễ ngửi kia.
“Phòng này thơm quá!” Nguỵ Mai cảm thán, trước kia lúc còn ở trong học viện cảnh sát, trong phòng chẳng có hương vị gì cả.
Hà Ngộ Ngộ chỉ vào cái giường kế bên cửa, “Đây là chỗ của Hà Diễm.”
“Oa!” Nguỵ Mai cảm thán, “Rất nhiều poster của Tống Như Ca, xem ra đây là fan cuồng của Tống Như Ca nha!”
Cô cầm một xấp poster, dùng bả vai đẩy đẩy Hà Ngộ Ngộ.
Hà Ngộ Ngộ mở to mắt, trong lòng thầm nghĩ “Chưa từng thấy tấm này phải không nhỉ?”, chắc hôm này cũng phải đi mua nhiều poster mới được.
“Cô ấy không về ký túc thế còn đi học thì sao?” Hà Ngộ Ngộ tiếp tục hỏi.
Á Á rũ tóc sang một bên, nghiêng đầu, “Cũng không đi học, nghe nói là xin nghỉ. Cái này các chị có thể đi hỏi giảng viên trong khoa bọn em, chi tiết ra sao thì em không rõ lắm.”
“Được, cảm ơn em.” Hà Ngộ Ngộ gật đầu, kéo Nguỵ Mai đi ra khỏi ký túc xá.
Nguỵ Mai vỗ tay, cô nhìn sân thể dục ở phía dưới, bây giờ có không ít người đang chạy bộ đêm.
“Chị có cảm thấy trong ký túc xá này có điều kỳ quái không?” Nguỵ Mai nói.
Hà Ngộ Ngộ giương mắt, “Nói cho hết ý, em dừng như thế mới có cảm giác kỳ quái.”
“Cô bé Á Á kia học chung một khoá với Hà Diễm à?” Nguỵ Mai hỏi tiếp.
Hà Ngộ Ngộ gật đầu.
“Thật kỳ lạ, thông thường mấy nữ sinh gặp tình huống này, sẽ rất nhiều chuyện hoặc sợ hãi lo lắng, thế mà cô bé đó làm như chẳng có việc gì, nhìn không ra được biểu cảm của cô ấy.” Tay Nguỵ Mai đặt trên lan can cầu thang.
“Hà Diễm có chút tự kỷ, không có tiếp xúc với bạn cùng lớp, việc gấp bây giờ là phải tìm được Tuyết Tuyết.” Hà Ngộ Ngộ móc điện thoại ra, gọi về trong Sở cảnh sát, muốn liên lạc với người nhà của Tuyết Tuyết.
Sau khi các cô về lại Sở, thì mới được hay Tuyết Tuyết cũng mất tích vào sáng nay.