“Đúng vậy.” Hà Ngộ Ngộ khom lưng, lấy nước từ bình lọc nước đưa cho Tống Như Ca.
Tống Như Ca lấy điện thoại ra, tìm đến một đoạn video.
“Đây là cái gì?” Hà Ngộ Ngộ đặt nước trước mặt Tống Như Ca.
Tống Như Ca không để ý đến ly nước, thản nhiên trả lời, “Đây là năm ngoái.” Cô dừng lại một chút rồi nói tiếp. “Tôi bị Triệu Lộ bôi đen, đoàn đội của tôi đã thu thập chuẩn bị phản công lại, sau đó Triệu Lộ lại giả vờ làm bạn tốt của tôi, giúp tôi làm sáng tỏ, cho nên đoạn video này không được tung ra. Hôm qua, tôi mới lấy được cái này từ công ty.”
Trong video, Triệu Lộ cùng với một người đàn ông cãi nhau, nhìn kỹ thì quan hệ của hai người này không đơn giản, cảnh sát điều tra lâu như thế cũng không tìm ra được CCTV thế này của Triệu Lộ.
“Không phải là do vấn đề của cảnh sát.” Tống Như Ca đưa điện thoại cho Hà Ngộ Ngộ, “Chỗ này là góc chết, Triệu Lộ rất cẩn thận chuyện đời tư cá nhân, các cô xem CCTV cũng thấy được nhà cô ta cách rất xa CCTV.”
Hà Ngộ Ngộ gật đầu, “Cảm ơn.”
Cô xem kỹ người đàn ông trong video, cao khoảng 1m8, mang khẩu trang, tóc dài, mặc âu phục.
“Cô đã từng gặt qua người đàn ông này chưa?” Hà Ngộ Ngộ hỏi tiếp.
Tống Như Ca lắc đầu, cô cầm ly nước lên, cái ly này là ly giấy dùng một lần, cầm ly giấy trong tay giống như đang chụp hình quảng cáo, hoá ra uống nước cũng phải nhìn mặt.
“Tiểu Ngư, cái kia....” Nguỵ Mai đi vào trong, nhìn thấy Tống Như Ca ngồi trong đó, giọng nói bị nghẹn lại cổ họng.
Tống Như Ca nhìn Nguỵ Mai rồi gật đầu chào.
“Xin chào~” Nguỵ Mai cười lộ ra tám cái răng cửa, phất tay.
“Vậy cô làm việc đi, tôi không làm phiền nữa.” Tống Như Ca đặt cái ly xuống bàn, ly giấy cô vừa uống xong trên miệng ly còn có vết son nhạt.
Hà Ngộ Ngộ trả lại điện thoại cho Tống Như Ca.
“Cảm ơn Cô Tống.” Hà Ngộ Ngộ nói.
“Cô không sao chép lại Video à?” Hai ngón tay thon dài của Tống Như Ca kẹp điện thoại, nhướng mày hỏi.
Hà Ngộ Ngộ đang chuẩn bị nói chuyện, Nguỵ Mai đã nói, “Hay là thêm WeChat của Tiểu Ngư, sau đó cô gửi qua đó được không?”
Tống Như Ca cười như không cười nhìn Hà Ngộ Ngộ, “Cảnh sát Hà?”
“Được rồi, tôi quét cô.” Hà Ngộ Ngộ lấy điện thoại ra, quét mã QR.
Tống Như Ca gửi video qua cho Hà Ngộ Ngộ sau đó rời khỏi.
Nguỵ Mai ôm máy tính bảng trong ngực, học giọng nói của Tống Như Ca mà trêu chọc, “Cảnh sát Hà~”
Hà Ngộ Ngộ liếc cô một cái, “Không có dễ nghe như giọng Tống Như Ca.”
“Cút!” Nguỵ Mai rống cái giọng vịt đực của cô.
“Cho chị xem cái này.” Nguỵ Mai đưa máy tính bảng cho Hà Ngộ Ngộ, bên trên là một biểu đồ.
“Đây là cái gì?” Hà Ngộ Ngộ hỏi.
Nguỵ Mai chạm vào màn hình một cái, “Đây là “dòng sông đen tối”, dẫn đến web đen.”
“Em có thể xâm nhập vào sao?” Hà Ngộ Ngộ hiếu kỳ, rốt cuộc trong web đen có cái gì.
“Tạm thời chỉ có thể truy cập thôi, còn xâm nhập vào đó thì không được.” Nguỵ Mai cầm lại máy tính bảng.
Nguỵ Mai tiếp tục nói, “Bán một số thông tin cá nhân, còn có phim khiêu dâm.”
“Liệu video phanh thây của Dung Dung, chúng ta không thể tìm được bản gốc do bị hacker xâm nhập, có thể nào cũng được giao dịch ở đây không?” Hà Ngộ Ngộ móc cuốn sổ ra, cô nhìn những ghi chú trước đó.
“Đúng vậy.” Nguỵ Mai ngồi vào chỗ Tống Như Ca vừa mới ngồi qua, “Ngoại trừ mấy tên hacker ở trên này, em nghĩ mãi cũng không thể tìm ra được ai có thể hack vào nội bộ chúng ta.”
“Em chắc sao?” Lúc trước bọn họ hoài nghi trong Sở có nội gián, bởi vì lúc đó đồng nghiệp đăng nhập vào nội bộ rất nhiều, cô còn cho rằng nội gián còn xuất hiện trong danh sách kia.
Nguỵ Mai gật đầu, “Hướng điều tra lúc trước của chúng ta sai rồi, hung thủ cố ý dẫn đường khiêu khích chúng ta, thủ đoạn rất xảo quyệt.”
“Em nói như vậy, là tìm được bằng chứng rồi sao?” Hà Ngộ Ngộ hỏi tiếp.
“Em đã làm kiểm tra một lần nữa, từ lúc bắt đầu vụ án đến bây giờ, không có người đăng nhập vào nội bộ làm chuyện đáng nghi.” Nguỵ Mai đưa số liệu từ trong máy tính bảng cho Hà Ngộ Ngộ xem.
Hà Ngộ Ngộ giật khoé môi, nội dung trong máy tính là hướng đi của máy tính trong Sở, cho dù là nói chuyện tám nhảm hay xem hồ sơ, đều được ghi chép rõ ràng.
“Xem ra tôi phải đề phòng hơn.” Hà Ngộ Ngộ cầm máy tính bảng xem kỹ.
“Đừng nói, web đen còn đáng sợ hơn cả em đó.” Nguỵ Mai bắt chéo chân.
Hà Ngộ Ngộ có chút tò mò, đối với phương diện kỹ thuật này, cô không hiểu biết nhiều lắm, “Nói tôi nghe xem nào?”
“Em biết có một trường hợp, tất cả thông tin lưu trữ trên đám mây và trong điện thoại có thể được truy xuất thông qua web đen.” Nguỵ Mai nói.
“Cái này... không phải rất bình thường à?” Hà Ngộ Ngộ nghĩ, mấy cái thao tác này cũng không khó.
“Chị đã từng gặp trường hợp tin nhắn bị biến mất không rõ nguyên nhân chưa?” Nguỵ Mai làm vẻ mặt thần bí tiếp tục nói, “Ví dụ, em gửi tin nhắn cho chị, sau khi chị đọc được, tin nhắn sẽ tự động biến mất mà không phải do chị tác động, bao gồm tất cả số liệu, cho dù có lưu lại ở máy chủ thì cũng biến mất. Còn có thể thông qua camera ở xung quanh chị để theo dõi chị đã đọc tin nhắn chưa.”
“Thần kỳ như vậy à?” Hà Ngộ Ngộ chưa gặp qua tình huống này bao giờ.