Là một ngôi sao hạng A, Tống Như Ca theo bản năng thể hiện vẻ mặt đẹp nhất.
Còn Hà Ngộ Ngộ đứng kế bên thì nhe răng trợn mắt ôm cái thùng giấy, ngón út vểnh lên như một nhánh hoa lan, híp mắt lại rồi lại mở mắt.
Hoá ra là đám phóng viên, mới vừa rồi còn đứng ở cửa, bọn họ nhìn thấy Tống Như Ca đi ra lập tức chạy vào, cảnh vệ còn không kịp ngăn bọn họ lại.
“Cô Tống, xin hỏi lần này cô đến sở cảnh sát là vì lý do gì?” Một người đàn ông đội nón xanh hỏi, trong tay anh ta còn có microphone.
Tống Như Ca nhíu mày nhìn đám phóng viên nhíu nha nhíu nhít, theo bản năng đem Hà Ngộ Ngộ bảo vệ ở phía sau.
“Tôi đến đây làm gì sao, liên quan gì đến anh?” Tống Như Ca bên ngoài người nhưng lòng không cười.
Phóng viên không ngờ là Tống Như Ca sẽ chơi trò giận dỗi, mặt dày đi hỏi tiếp, “Cô Tống đây không có kịch bản mới hay sao thế? Mỗi ngày đều ra vào sở cảnh sát.”
“Tôi có diễn nhiều như thế nào, cũng không bằng anh diễn.” Tống Như Ca mỉm cười nhìn máy ảnh, ánh mắt cô giống như muốn chọc thủng cái máy chụp hình.
Phóng viên kia còn chưa dừng lại, vẫn đưa microphone ra.
“Cô Tống đây là đang phối hợp với cảnh sát để điều tra sao?”
“Xin hỏi cô phạm tội gì?”
“Lần trước chuyện của Triệu Lộ, có quan hệ với cô không, tại sao cô lại không bị pháp luật trừng trị?”
“Trên mạng xã hội đồn thổi cô và Lý Dịch gian díu với nhau, cho nên Triệu Lộ mới....”
“Đối với chuyện của Triệu Lộ, cô có suy nghĩ gì?”
“Triệu Lộ là bạn tốt của cô, tại sao cô còn muốn đi tố cáo cô ấy?”
....
Hà Ngộ Ngộ nghe thấy mấy lời nói chói tai, cô đưa tay chắn trước mặt Tống Như Ca, “Mấy người nói bậy gì đó?”
Ánh mắt Tống Như Ca bỗng nhiên dịu lại, dùng tay vỗ vỗ lưng Hà Ngộ Ngộ, ra hiệu cô không cần chắn giúp cô ấy.
“Chuyện của Triệu Lộ, sở cảnh sát đã có thông báo làm rõ, chẳng lẽ mấy người ở đây nghi ngờ về tính chân thật của nó?” Tống Như Ca thản nhiên nói.
Rồi đột nhiên cô hung hăng, “Chuyện giữa tôi cùng Triệu Lộ và Lý Dịch, còn đến phiên mấy người xoi mói à?”
“Tôi không bị pháp luật trừng trị, bởi vì tôi là công dân tuân thủ pháp luật, còn mấy người các anh lén lút theo dõi cuộc sống đời tư của người khác, có phải nên chịu chế tài của pháp luật không?”
Tống Như Ca nói câu đó xong, đám phóng viên lập tức bị đuổi ra khỏi sở cảnh sát.
“Tôi và Lý Dịch không có gì.” Tống Như Ca vội vàng mở cốp chiếc Maserati của cô ra.
Hà Ngộ Ngộ gật đầu, ánh mắt cô không nhìn Tống Như Ca mà dừng lại trên xe của Tống Như Ca, chiếc này quá đẹp!
Là một cán bộ nhà nước, đương nhiên Hà Ngộ Ngộ không biểu hiện ra sự cảm khái trong lòng cô.
“Triệu Lộ, mối quan hệ của tôi và cô ta cũng không mấy tốt.” Tống Như Ca tiếp tục giải thích.
Hà Ngộ Ngộ vẫn gật đầu như cũ.
“Cái thùng này lớn quá, không đặt vừa vào bên trong.” Hà Ngộ Ngộ nói.
“Cô đặt vào đó làm gì?” Tống Như Ca có chút tò mò.
Hà Ngộ Ngộ đặt thùng giấy lên mặt đất, “Nhìn xem thử mẫu xe nào có thể chứa được cái thùng này, đem phạm vị của nghi phạm thu hẹp lại.”
“Cho nên, đúng là cô hoài nghi tôi sao?” Tống Như Ca dựa ngươi vào xe, đôi chân thon dài bắt chéo nhau, khoanh tay trước ngực.
“Không.... Làm gì có.” Hà Ngộ Ngộ không biết mặt của cô đã đỏ hết cả lên.
Tống Như Ca hình như rất thú vị, cô nhìn chằm Hà Ngộ Ngộ, “Phải không?”
“Đúng vậy.” Hà Ngộ Ngộ hoảng hốt lắc đầu.
Tống Như Ca đóng cốp xe lại, “Cùng ăn bữa cơm chứ? Cảnh sát Hà.”
Đúng lúc này, A Bổn cầm một hộp cơm đi tới. Trong lòng Hà Ngộ Ngộ rất muốn đi ăn cơm cùng Tống Như Ca, nhưng mà cô không có sự lựa chọn nào khác bởi vì cô là người làm công vụ, với lại cô vẫn còn chưa hết nghi ngờ Tống Như Ca.
“Tiểu Ngư, ăn cơm thôi!” A Bổn đưa qua, thuận mắt nhìn Tống Như Ca một cái, rồi chào hỏi với cô ấy.
“Vậy tôi không làm phiền cô ăn cơm.” Tống Như Ca thấy vậy tự giác chuẩn bị rời đi.
A Bổn đánh nhẹ vào bả vai Hà Ngộ Ngộ, đưa mắt ra hiệu với Hà Ngộ Ngộ, ý là giữ Tống Như Ca lại ăn cơm.
Nào ngờ, Hà Ngộ Ngộ mở miệng nói, “Cô chú ý an toàn, đã làm phiền Cô Tống đến đây một chuyến.”
Tống Như Ca vẫy tay đi lên xe.
A Bổn hận sắt không thể thành thép nhìn Hà Ngộ Ngộ, thở dài lắc đầu. Đúng là ế nhờ thực lực mà.
Anh ta vội vàng đi lên trước, nhân lúc Tống Như Ca còn chưa lái xe, “Cô Tống, hay là ở lại đơn vị chúng tôi ăn cơm đi?”
Tống Như Ca hạ cửa sổ xe, nhìn chằm chằm A Bổn, “Như vậy hình như không hay cho lắm?”
“Có gì mà không hay chứ! Cô đã cống hiến nhiều cho công việc của chúng tôi, đương nhiên phải giữ cô lại mời một bữa cơm.” A Bổn cười nói, tay anh ta chống trên thành cửa sổ.
“Vậy tôi đây cung kính không bằng tuân mệnh.” Tống Như Ca cười, lập tức tắt máy xe.
Hà Ngộ Ngộ cầm hộp cơm của cô, vẻ mặt lớ ngớ đứng sau lưng Tống Như Ca.
“Tôi đã ăn xong rồi, để cảnh sát Hà mang cô đi ăn được không?”
“Chuyện kiểm tra thùng carton để tôi và A Xương làm, em từ từ mà ăn, đừng vội làm gì, nhớ chiêu đãi Cô Tống cho tốt nha.” Lúc A Bổn đi khỏi đó, còn chớp chớp với Hà Ngộ Ngộ mấy cái.
Tống Như Ca xách theo cái túi nhỏ, gió thổi nhẹ qua mái tóc cô, một mùi hương bay đến mũi Hà Ngộ Ngộ.
“Như Ca, đi hướng này đi.” Hà Ngộ Ngộ cầm hộp cơm đi về phía trước, tên A Bổn này định làm cái gì đây? Thật là xấu hổ quá đi.
Có khi nào Tống Như Ca cho rằng cô cố ý giữ cô ấy ở lại đơn vị ăn cơm không?
Mà Tống Như Ca đi ở phía sau Hà Ngộ Ngộ, thật sự muốn lên sân khấu nhảy một điệu tango. Nhưng bản thân là một diễn viên cao lãnh, cô không cho phép bản thân làm như thế, biểu cảm vẫn thản nhiên như cũ.
Cô nhìn Hà Ngộ Ngộ đi phía trước, không thể không phủ nhận Hà Ngộ Ngộ mặc quân phục vẫn có sức hấp dẫn cực lớn, đôi chân thon dài, thắt lưng ôm gọn vòng eo nhỏ, nhìn lên trên chính là một tấm lưng hao gầy nhưng lại mạnh mẽ, áo sơ mi màu đen vải bó sát, ôm cả phần lưng tạo ra một đường cong mê hoặc, tất cả những thứ này đều lộ ra thanh xuân đầy sức sống, Tống Như Ca nhìn nhìn không nhịn được mà siết chặt ngón tay, ngăn chặn nội tâm điên cuồng....
Đến nhà ăn, người ở đây ăn cơm không nhiều lắm, chỗ cửa sổ nhận đồ ăn cũng sắp đóng cửa.
“Cảnh sát Hà!” Một bà dì ló đầu ra khỏi cửa sổ, bà gọi Hà Ngộ Ngộ.
Hà Ngộ Ngộ căng thẳng nhìn thoáng qua Tống Như Ca, mong bà dì này đừng nói những lời không nên nói a!
“Dì Chu.” Hà Ngộ Ngộ mỉm cười, ngoan ngoãn đến trước cửa sổ của dì Chu.
Trên mặt dì Chu đầy cảnh xuân, lộ ra nụ cười hiền từ của người mẹ, “Cảnh sát Hà, mới vừa rồi A Bổn đến đây nói lấy cơm cho cháu, dì cố ý để lại cho cháu ba cái móng heo! Dì đoán được cháu sẽ đến nữa.”
“Cảm ơn dì, nhưng mà để lại nhiều thế cháu ăn cũng không hết!” Hà Ngộ Ngộ không dám nhìn Tống Như Ca.
Nhưng mà dì Chu lại còn cố tình nói, “Gì chứ? Ai nói hả? Trước kia mỗi lần đi ra ngoài trở về, không phải một lần ăn hết ba bốn cái sao?”
“Dì, dì đừng có nói bậy, cháu một cái ăn cũng không nổi.” Hà Ngộ Ngộ quay mặt đi, cô nhìn thoáng qua Tống Như Ca.
Trong mắt người có giống như có chút ý cười.
“Cháu lừa ai hả? Ai mà không biết bọn cháu chạy bôn ba bên ngoài vất vả thế nào, ăn nhiều một chút cũng không sao.” Dì Chu tươi cười bỏ ba cái móng heo vào trong cái bát lớn. Sau đó mới nhìn về phía Tống Như Ca, bà dùng đôi mắt tràn đầy yêu thương của người mẹ nhìn, và sau đó, “Ai da, đây không phải là đại minh tinh đó chứ?”
Tống Như Ca cười cầm lấy cái bát trong tay dì, “Cháu cầm giúp cảnh sát Hà, cảm ơn dì. Cũng không phải là đại minh tinh gì ạ, chỉ là diễn viên truyền hình thôi.”
“A, ở bên ngoài còn đẹp hơn so với trên TV nữa, dì đã xem qua bộ phim <<Lên nhầm kiệu hoa được chồng như ý>> Còn có, bộ phim gì mà... hwwmmmm <>.” Dì Chu không ngừng khen cô.
Hà Ngộ Ngộ nhìn Tống Như Ca đầy nghi hoặc, cô ấy từng đóng mấy phim truyền hình này sao?”
Các cô lấy cơm xong, tìm một góc ngồi xuống.
Hà Ngộ Ngộ có chút khó xử, giống như con chim muốn hót mà bị nghẹn.
“Muốn hỏi gì thì hỏi đi.” Tống Như Ca dùng đũa gắp bông cải xanh.
Hà Ngộ Ngộ nuốt nước miếng nhìn mấy móng heo, “Cô từng diễn <<Lên nhầm kiệu hoa được chồng như ý>> với cái gì mà <> à?”
Tống Như Ca mỉm cười, “Đúng là tôi từng diễn nha hoàn của tân nương, còn gì mà búp bê kim cương... chắc dì nhìn thấy con búp bê do tôi làm.”
“Phốc.” Hà Ngộ Ngộ cười thành tiếng, cô lập tức thu tiếng cười lại, “À, tôi ăn rất ít.”