Pháp y Lưu nói: “Tại hiện trường vụ án, chúng ta không có nhìn thấy loài côn trùng nào.”
Hà Ngộ Ngộ nghĩ đến nạn nhân chưa chết, anh ta còn đang ở trong bệnh viên, cũng không biết bệnh tình của nạn nhân có chuyển biến tốt không.
“Tôi đi đến bệnh viện.” Hà Ngộ Ngộ cất bức ảnh bọ xít hút máu đi.
Cô định đến bệnh viện để gặp nạn nhân, và nhân tiện hỏi bác sĩ chữa trị của anh ta.
“Được rồi, tôi hy vọng sẽ tìm ra manh mối từ anh ta.” Pháp y Lưu gật đầu, và anh ăn chiếc bánh sandwich còn dang dở.
Hà Ngộ Ngộ đội mũ lên, vừa định đi ra ngoài thì đụng phải Ngụy Mai đi vào, thuận tay kéo Nguỵ Mai đi đến bệnh viện luôn.
“Tối hôm qua, em đã làm gì?” Hà Ngộ Ngộ đang lái xe, cô dùng dư quang nhìn Nguỵ Mai.
Ngụy Mai cầm trong tay bánh quẩy và sữa đậu nành: “Không có làm gì hết, chị hỏi cái này làm gì?”
“Lý Hoằng Văn, bạn của bạn gái em, là khách lưu trú của khách sạn, em biết chứ.” Lúc chờ đèn đỏ, Hà Ngộ Ngộ hỏi tiếp.
“Vâng, em không biết cho đến khi em nghe được tên anh ta.” Nguỵ Mai gật đầu và nhét một miếng bánh quẩy vào miệng.
“Anh ta và bạn gái em có quan hệ gì?” Đèn xanh bật lên, Hà Ngộ Ngộ khởi động xe, nhấn ga.
Nguỵ Mai nhấp một ngụm sữa đậu nành: “Anh ta và Vương Địch Địch là bạn tốt của nhau. Vương Địch Địch không phải là công ty truyền thông sao? Lý Hoằng Văn là một nhiếp ảnh gia. Chuyện xảy ra vừa hay Vương Địch Địch cũng có việc ở khách sạn.”
“Em biết anh ta từ trước sao?” Hà Ngộ Ngộ đương nhiên tin lời Ngụy Mai nói.
Nguỵ Mai lắc đầu, cô uống xong sữa đậu nành.
“Nhưng em không nghĩ anh ta là kẻ xấu.” Nguỵ Mai lấy giấy lau miệng.
Một lúc sau, cả hai đến bệnh viện.
Nạn nhân tên Khúc Chí, nam, 27 tuổi, đến từ thành phố C, là một công tử bột.
Hà Ngộ Ngộ và Nguỵ Mai trực tiếp đến gặp bác sĩ chữa trị của Khúc Chí, tình cờ đúng lúc bác sĩ đang làm hồ sơ bệnh án của Khúc Chí.
“Xin chào, hai vị cảnh sát.” Bác sĩ nhìn thấy hai người bọn họ, đặt tài liệu trên tay xuống, đứng dậy bắt tay.
Hà Ngộ Ngộ đưa tay ra cười lễ phép: “Xin chào, chúng tôi đến từ Đội cảnh sát hình sự thành phố C. Cứ gọi tôi là Tiểu Hà. Đây là đồng nghiệp của tôi, Tiểu Nguỵ.”
Bác sĩ không nói gì khách sáo, đi thẳng vào chủ đề: “Bệnh nhân được đưa đến đúng lúc, hiện tại không có nguy hiểm đến tính mạng, nhưng độc tố trong cơ thể...”
“Virus Chagas.” Hà Ngộ Ngộ trả lời.
Bác sĩ đưa tay đỡ gọng kính sắp rơi xuống chóp mũi: “Đúng vậy, chúng tôi suốt đêm ở khoa xét nghiệm virus tìm mãi mới ra.”
“Cái này có thể chữa khỏi được không?” Mặc dù Nguỵ Mai không hiểu hai người họ đang nói chuyện gì, nhưng nghe có vẻ rất nghiêm túc.
“Có thể điều trị được, nhưng thuốc phải chuyển từ thành phố G.” Bác sĩ gật đầu.
Hà Ngộ Ngộ lấy từ trong túi ra bức ảnh con bọ xít do Pháp y Lưu đưa cho: “Ngài nhìn xem giúp tôi, khi nạn nhân được cấp cứu, trên người anh ta có dính loại bọ này không?”
Ngay khi bác sĩ nhìn lướt qua, anh ta đã phản ứng lại, khi họ làm cấp cứu cho nạn nhân, từ da đầu của nạn nhân chui ra những con bọ lớn nhỏ thế này, những con bọ đó ẩn trong lớp biểu bì trên đầu của anh ta, dày đặc, có một số là ấu trùng.
“Nhiễm Virus Chagas là do con bọ này. Chúng tôi đã tìm thấy những con bọ như vậy trong da đầu và bàn chân bị lột da của bệnh nhân, chúng tôi đã chụp hình và lưu giữ nó.” Bác sĩ từ trong máy tính mở tất cả tấm hình đã chụp lên.
Những con bọ nằm sâu bên lớp biểu bì là bọ xít hút máu.
“Còn chỗ nào nữa không?” Hà Ngộ Ngộ hỏi.
“Khi chúng tôi khâu lại lớp da của anh ta không nhìn thấy loại bọ này.” Bác sĩ nói.
Hà Ngộ Ngộ trở lại về sở sau khi lấy mẫu vật sống của bọ xít hút máu trong bệnh viện.
A Bổn A Xương và những người khác đang điều tra gia đình của những nạn nhân đã chết và phát hiện không có một ai trong gia đình biết con của họ đã bị giết. Con của họ đều đi ra ngoài làm việc, không có mối quan hệ với nhau, cho nên không quen biết nhau.
“Chúng ta phải nhanh chóng tìm ra hung thủ, nói không chừng sẽ có nạn nhân tiếp theo.” Hà Ngộ Ngộ gọi mọi người vào phòng họp, cô rút tấm bảng đen nhỏ ra.
Bây giờ họ không có nhiều manh mối, kết quả điều tra khách sạn cũng không đạt yêu cầu và hầu như không có thông tin hữu ích. Vì lưu lượng hành khách của khách sạn lớn nên ngay cả trong những người đó nằm trong phạm vi cho phép điều tra thì cũng có khả năng cá lọt lưới.
“Nhậm Quân Chí đã nói gì?” Hà Ngộ Ngộ hỏi.
A Bổn đã thẩm vấn Nhậm Quân Chí vào sáng nay, cô ta không thừa nhận bất cứ điều gì ngoại trừ thừa nhận đã tụ tập một đám đông để hít ma túy và hẹn mọi người đến khách sạn.
“Cô ta không biết gì cả và đã được giao cho đội chống ma túy,“ A Bổn nói.
Hà Ngộ Ngộ gật đầu, người quan trọng nhất lúc này là Văn Lâm, đầu bếp của khách sạn, đến giờ vẫn chưa nhìn thấy người.
“Có ai trông chừng Văn Lâm không?” Hà Ngộ Ngộ cầm ly nước ấm uống hai ngụm.
Tất cả mọi người đều lắc đầu, bởi vì trước đó điều tra nhân viên khách sạn và khách lưu trú cũng rất nhiều người, hiện tại cũng không có ai nhìn để ý đến Văn Lâm, cũng không phát động điều tra anh ta.
Cửa văn phòng vang lên, một cảnh sát bước vào: “Cảnh sát Hà, bên ngoài có người tìm cô.”
Hà Ngộ Ngộ nghi ngờ liếc nhìn đám đông, chào hỏi rồi đi ra ngoài tiếp khách.
“Ở đâu?” Hà Ngộ Ngộ đội mũ và thu dọn quần áo.
“Ở sảnh.”
Khi cô bước đến sảnh, đứng trước mặt cô là Lý Hoằng Văn và Vương Địch Địch.
“Xin chào, Cảnh sát Hà.” Vương Địch Địch tươi cười chào.
Hà Ngộ Ngộ lịch sự đáp lại bằng một nụ cười: “Xin hỏi, tìm tôi có việc gì không?”
“Là như thế này,“ Vương Địch Địch liếc nhìn Lý Hoằng Văn bên cạnh: “Bạn của tôi có manh mối muốn cung cấp cho cảnh sát.”
Không biết Nguỵ Mai đi ra từ lúc nào, cô ấy nhìn thấy Vương Địch Địch và bước tới.
Hai người dùng ánh mắt giao lưu tình cảm, Hà Ngộ Ngộ có thể nhìn thấy dòng điện giữa họ, thậm chí có thể luộc chín một quả trứng.
“Mời hai người đi qua bên này.” Hà Ngộ Ngộ vung tay lên hướng phòng khách.
Lý Hoằng Văn vào phòng khách, Hà Ngộ Ngộ kéo Lưu Dương lại để ghi chú.
“Là thế này, tôi nghe Vương Địch Địch nói về vụ án ở khách sạn, vô cùng kinh hãi.” Lý Hoằng Văn nheo mắt có vẻ như anh ta bị cận thị.
Hà Ngộ Ngộ gật đầu: “Lúc đó, anh không có ở hiện trường vụ án?”
“Tôi đã đi hát KTV với bạn bè của tôi ở bên ngoài.” Lý Hoằng Văn nói.
“Vậy manh mối mà anh cung cấp là gì?” Hà Ngộ Ngộ có chút khó hiểu.
Lý Hoằng Văn mở album ảnh trên điện thoại di động, anh đặt một bức ảnh trước mặt Hà Ngộ Ngộ: “Cảnh sát Hà, nhìn bức ảnh này.”
Hà Ngộ Ngộ cầm điện thoại lên, trong bức ảnh là một bức tường cổ kính ở trên đó có duy nhất một tấm tranh, có lẽ không được tu sửa hằng năm, bức tranh đã bị gió táp mưa sa làm cho phai màu.
“Đây là?” Hà Ngộ Ngộ phóng to bức ảnh, chuẩn bị xem kỹ hơn.
Lý Hoằng Văn chậm rãi nói: “Tôi chụp bức ảnh này ở một thị trấn cổ ở nước T. Cảnh sát Hà hãy xem kỹ bức tranh bên trong đó.”
Hà Ngộ Ngộ đặt bức tranh ở kích thước lớn nhất, và cô lờ mờ có thể nhìn thấy một nhóm người được vẻ trên bức tranh. Một vòng tròn người phần dưới mặc đồ lá chuối, phần thân trên không mặc áo. Có người cầm rìu và xẻng, có người cầm đuốc. Có năm người bao vây bọn họ, năm người được xếp thành hình ngũ giác, họ được treo trên một cây thánh giá, và dường như họ được buộc bằng một sợi dây nào đó, hết người này đến người khác.
“Đây là!” Hà Ngộ Ngộ mở to mắt.
“Đúng vậy, hôm qua Vương Địch Địch đã mô tả hiện trường vụ án cho tôi. Tôi nghĩ ngay đến bức tranh tường này do tôi chụp ở thị trấn cổ của nước T. Lúc đó, tôi vô tình làm đổ một ít nước lên đó cho nên có chú ý kỹ tấm tranh này.” Lý Hoằng Văn lấy điện thoại lại và mở một bức ảnh khác.
Bức ảnh kia rõ ràng hơn một chút, có thể nhìn thấy kỹ gương mặt được vẽ lên trên đó. Nhìn kỹ hơn thì tất cả đều không có mắt và mũi, chỉ có miệng, không biết là bị mưa cuốn trôi hay sao, nhưng tất cả đều không có mắt và mũi đúng không?
“Thị trấn cổ kính này rất lạ. Nó nằm ở biên giới của nước T. Ít người đến đó du lịch vì không khí xấu và nguồn nước khan hiếm. Nói chung, chỉ những người như chúng tôi, những người đam mê nghệ thuật hoặc khám phá mới đến thị trấn đó. “Lý Hoằng Văn tiếp tục nói.
Hà Ngộ Ngộ gật đầu.
“Cảm ơn anh Lý, manh mối mà anh cung cấp rất quan trọng.” Khi Hà Ngộ Ngộ thấy Lý Hoằng Văn không nói gì thêm, có lẽ đã nói xong rồi.
Lý Hoằng Văn cười: “Không có gì đáng nói, sau này cần gì thì cứ nói.”
“Được rồi.” Hà Ngộ Ngộ đứng dậy vươn tay: “Hẹn gặp lại.”
Khi Lý Hoằng Văn vừa bước tới cửa, Hà Ngộ Ngộ đã gọi anh ta lại: “Anh Lý, anh có thể để lại địa chỉ của thị trấn đó được không?”
Vừa rồi, cô lo liên tưởng mà quên mất hỏi cái này.
Lý Hoằng Văn để lại địa chỉ của thị trấn cổ cho Hà Ngộ Ngộ, Hà Ngộ Ngộ chưa bao giờ nghe nói về nơi này.
Khi Hà Ngộ Ngộ trở lại phòng họp, mọi người vẫn đang ngồi đợi cô, Nguỵ Mai cũng không biết quay lại từ lúc nào.
“A Bổn, hãy để ý đến Khúc Chí, và thông báo cho tôi ngay khi anh ta tỉnh.” Hà Ngộ Ngộ bắt đầu phân công nhiệm vụ.
Cô và Nguỵ Mai sẽ đến nhà Văn Lâm để tìm hiểu, sau khi đến nhà Văn Lâm điều tra xong, họ sẽ đến nước T để điều tra thị trấn cổ. Hà Ngộ Ngộ luôn cảm thấy rằng hung thủ và cô hẳn đã gặp nhau, có thể đã đi ngang qua, hoặc có thể đã trò chuyện.
Lưu Dương và A Xương lần lượt điều tra lại các nhân viên của khách sạn, bao gồm cả những khách hàng đang lưu trú, đã từng xuất nhập cảnh vào nước T.
Vụ việc gây xôn xao trên Weibo và Sở Cảnh Sát thành phố C đã phải vào cuộc.
Tống Như Ca ở trên phim trường, cô ấy bồn chồn cả ngày, không biết có phải vì Hà Ngộ Ngộ hay không.
“Chị, chị có chuyện gì vậy?” Trợ lý Tiểu Bạch hỏi.
Tống Như Ca ngẩng cao đầu và nhìn vô hồn về phía trước.
“Chị có một người bạn,“ Tống Như Ca đột nhiên quay đầu lại và nói với Tiểu Bạch, “Cô ấy thích một người, nhưng cô ấy luôn cảm thấy người kia không thích mình. Em nói xem cô ấy nên tiếp tục hay không?”
“Nói vậy, chị có một người bạn, có phải người đó là chị không?” Tiểu Bạch cạn lời, cái kiểu viện lý do này cho rằng cô không biết sao, chẳng qua cô không dám nói ra sự thật.
Tống Như Ca làm vẻ mặt chắc nịch: “Chị thực sự có một người bạn, ahem“.
“Chị thì có hiểu gì đâu. Cô ấy không dám thổ lộ rồi đi hỏi chị chuyện này, làm chị rất khó xử.” Tống Như Ca giả vờ làm như rối rắm lắm vậy.
Cô trợ lý gần như tin lời vị ảnh hậu này: “Thích thì nhích, cuộc đời thì ngắn, sao không tận hưởng niềm vui trước mắt đi?”