Khi Tống Như Ca nghe câu hỏi này, cô ấy đã sững sờ trong một giây, sau đó cô ấy nhanh chóng mỉm cười.
“Sao tôi lại không biết mình công khai hướng tính nhỉ?” Tống Như Ca vẫn giữ nụ cười chuyên nghiệp trên môi. Ánh đèn trong studio chiếu thẳng vào mặt cô. Dưới ánh đèn sân khấu, Tống Như Ca trên sân khấu giống như một tiên nữ, như xa như gần.
Người dẫn chương trình mỉm cười và nói tiếp: “Trên mạng nói rằng cô Tống đang hẹn hò với một cảnh sát.”
“Tôi thực sự ngưỡng mộ cô ấy, nhưng vẫn chưa đến mức quan hệ như cô đề cập.” Tống Như Ca thẳng thừng, những câu hỏi của người dẫn chương trình rất lắt léo, không như phỏng vấn trong nước.
Khi người hâm mộ trong nước nhìn thấy cuộc phỏng vấn này, họ đã ngay lập tức cảm thấy khó chịu.
Lần đầu tiên họ vào Weibo của Hà Ngộ Ngộ để xem một vòng.
@Hôn hôn bảo bối của tôi: Nhất định phải chăm sóc tốt cho nữ thần của chúng tôi!
@Gục ngã Trả lời @Hôn hôn bảo bối của tôi: Tống Ca Ca đâu có thừa nhận đâu! Làm sao mà đến chăm sóc chứ.
@Như Ý hợp phách tâm ý tôi trả lời @Gục ngã: Nhưng mà cô ấy không phủ nhận, cô ấy cũng không ngụy biện, có lẽ vẫn còn đang trong giai đoạn theo đuổi!
@Nội y bên người Ca Thiếu: Huhu, ngọt quá đi, tôi thật sự được phát đường sao?
@Hãy nhìn đi: Không ngờ Tống Như Ca lại là đồng tính luyến ái, buồn nôn chết đi được, không bao giờ xem phim của Tống Như Ca nữa.
......
@Nội y bên người Ca Thiếu trả lời @Hãy nhìn đi: Không ưa thì nhìn lên góc trái bấm nút back dùm đi má, ai mướn má xem hả? Tự mình nhiều chuyện đi vào hóng hớt, không muốn xem ấy thế mà còn bình luận để tìm cảm giác tồn tại hả? Không biết má cô đơn đến mức nào nữa? Đồng tính luyến ái buồn nôn sao? Má có thể không tiếp thu, nhưng mà làm ơn tôn trọng một chút nhé.
@Gục ngã trả lời @Hãy nhìn đi: Bệnh thần kinh à? Mau mau đi uống thuốc đi được không? Không thích thì đừng click vào. Vốn dĩ nơi này là chỗ của chị em chúng tôi, mắc cái gì đi thò con mắt vào đọc dị, buồn nôn về nhà ngươi thì đúng hơn, thích vào đây bị ngược à?
......
Một số lượng lớn cư dân mạng đã theo bình luận của @Hãy nhìn xem mà lý luận.
Tống Như Ca nhìn thấy bình luận trên Weibo của Hà Ngộ Ngộ, cô cảm thấy hơi có lỗi và không biết tại sao mình lại trả lời như vậy vào thời điểm đó. Cô hơi vội vàng, dù sao thì giờ còn chưa biết Hà Ngộ Ngộ ở đâu, bát tự còn chưa được một gạch nữa.
Nhưng Tống Như Ca không cam lòng, cô sợ sẽ có người cuớp đi Hà Ngộ Ngộ của cô.
Đây là lần đầu tiên trong ngần ấy năm cô quan tâm đến một người như vậy, sợ cô ấy ăn không đủ no, mặc không đủ ấm, lo lắng cho cô ấy làm việc quá sức. Tống Như Ca cũng không nói ra được cô thích Hà Ngộ Ngộ ở điểm nào.
Có lẽ cô thích mọi khía cạnh của Hà Ngộ Ngộ.
Tống Như Ca lại tiếp tục lướt xem mấy bình luận trên Weibo của Hà Ngộ Ngộ.
Đột nhiên lướt tới một câu: @Tôi muốn ngủ với cô: Cô cảnh sát muốn nổi tiếng trên mạng đến phát điên rồi, chỉ dựa vào chút nhan sắc mà lại đi bám đùi một nữ diễn viên nào đó để lăng xê sao?
Tống Như Ca gõ gõ trên bàn phím: Cút.
Cư dân mạng lập tức ập tới đây và chiến đấu, mà vị cảnh sát Hà Ngộ Ngộ lại không hề hay biết gì hết.
Ngày hôm sau.
Đội hình sự và đội chống ma túy cùng với cảnh sát biên giới cùng nhau đi đường biển đến cảng nước T. Hà Ngộ Ngộ, đội hình sự của Hà Ngộ Ngộ và đội chống ma túy lần này chủ yếu đến đây để bắt giữ Văn Lâm. Nhân tiện, bọn họ sẽ đến cổ trấn ở nước T, nơi mà Lý Hoằng Văn cung cấp thông tin.
Từ biên giới đến nước T mất khoảng năm giờ, một quãng đường không quá dài.
Khi Hà Ngộ Ngộ gặp họ, trời đã gần chiều, tuyết rơi dày đặc ở nước T, gió biển làm mặt mũi mọi người đều tím tái.
“Cái nơi chó má gì mà lạnh như quỷ.” Nguỵ Mai lấy tay che lỗ tai lại, vành tai đã đỏ bừng vì lạnh, trông chúng giống như những miếng sắt nung đỏ vậy.
A Bổn A Xương và những người khác cũng không khá hơn là bao, cả người đều rùng mình, chỉ có Hà Ngộ Ngộ đang mặc bộ quần áo mà Tống Như Ca đưa cho, khá hơn mọi người một chút.
Ngày hôm qua, cảnh sát nước T đã đến đây dàn xếp tiếp đón bọn họ. Cảnh sát nước T sẵn sàng hợp tác với cuộc điều tra của họ.
“Cảnh sát Hà, cô có kế hoạch gì không?” Trương Đồng Hách xoa xoa tay cho ấm mặt.
Hà Ngộ Ngộ nhìn đồng hồ, vẫn còn sớm, cô đi quanh cổ trấn để xem thử: “Nguỵ Mai, em có thể liên hệ với Vương Địch Địch được không?”
Nguỵ Mai gật đầu, hơi thở tạo thành một làn sương trắng.
“Vậy em nói cô ấy đi hỏi Lý Hoằng Văn, anh ta đã chụp bức tường kia ở đâu.”
“Đội trưởng Trương, chúng tôi phải đi qua một chỗ để điều tra về vụ án “lột da” ở khách sạn. Bên Văn Lâm, phải trông cậy vào anh rồi.” Hà Ngộ Ngộ quay đầu lại nói với Trương Đồng Hách.
Trương Đồng Hách gật đầu với Hà Ngộ Ngộ.
Ngay sau đó, nhóm người Hà Ngộ Ngộ chưa kịp đến nơi tiếp đãi, đã dẫn theo đội đến cổ trấn nước T.
“Lý Hoằng Văn đã trả lời tin tức chưa?” Hà Ngộ Ngộ vừa lái xe vừa hỏi.
Nguỵ Mai lắc đầu: “Địch Địch nói không liên lạc được với Lý Hoằng Văn, và anh ấy cũng không ở trong khách sạn.”
“Điện thoại không liên lạc được à?” Hà Ngộ Ngộ nhìn con đường phía trước, cũng may ghế lái ở nước T cũng giống như ở Trung Quốc, tuy không có bằng lái xe quốc tế nhưng cô vẫn có thể lái xe.
——Chỉ là sợ bị vịn lại thôi.
“Vậy thì chúng ta đành phải đi đến từng nơi một.” Hà Ngộ Ngộ chỉ vào chiếc máy tính bảng bên cạnh, và A Bổn ở phía sau lập tức cầm lấy nó và bắt đầu xem bản đồ.
Khi đến nơi, họ đã sắp xếp thông tin của tất cả các thị trấn cổ quanh đất nước T, nhưng thông tin rất mơ hồ, Lý Hoằng Văn chỉ cung cấp bức tranh có hình vẽ và thủ pháp gây án tương tự ở các thị trấn cổ, nhưng không có cung cấp vị trí cụ thể.
“Được.” Nguỵ Mai gật đầu.
Đương nhiên, phải bắt đầu từ địa điểm gần nhất, ngôn ngữ phổ biến của đất nước T là tiếng Anh, nhưng không biết liệu dân làng ở thị trấn nhỏ này có nói được tiếng Anh không. Ở Trung Quốc, nhiều người già ở các vùng nông thôn không nói được tiếng phổ thông và có tiếng địa phương riêng, nếu Hà Ngộ Ngộ không hiểu họ sẽ rất khó giao tiếp.
Khi xe chạy tới, trên cửa sổ có một tầng sương mù dày đặc, Nguỵ Mai đưa tay lau kính xem bên ngoài có gì.
“Hình như là ở đây.” Nguỵ Mai cởi dây an toàn.
Hà Ngộ Ngộ tắt xe, A Bổn, A Xương và Lưu Dương cùng nhau xuống xe.
“Thị trấn nhỏ này tên là gì?” Hà Ngộ Ngộ quấn chặt chiếc khăn khi bước ra khỏi xe.
Lưu Dương nhìn bản đồ: “A Tác La.”
“Sao tên cứ nghe kỳ quái vậy?” Lưu Dương rùng mình.
Không chỉ cái tên lạ mà thị trấn này cũng khá lạ, lâu ngày không có ai ở đó. Các cửa hàng trên phố đều đóng cửa, bên ngoài tuyết đã lâu không được quét dọn, vào mùa đông lạnh giá trông rất đìu hiu.
“A Tác La hay A Tu La?” Nguỵ Mai cúi người xuống, hai tay nắm lấy một lớp tuyết dày.
Hà Ngộ Ngộ cũng muốn chơi trong tuyết, đã nhiều năm rồi không nhìn thấy tuyết ở thành phố C. Hơn nữa vì công việc quá nhiều, Hà Ngộ Ngộ cơ hồ không có thời gian đi ra ngoài chơi.
“Nghe có vẻ khá giống nhau.” A Bổn trầm ngâm nói, chống cằm lên tay.
A Xương không biết từ lúc nào đã đi xa, anh ta vừa mới nhìn thấy một tấm bia, với một chuỗi tiếng anh trên đó.
“The horizon will not disappear.” A Xương lấy tay lau bảng khắc chữ.
“Mọi người mau đến đây nhìn xem!” A Xương ra hiệu.
Hà Ngộ Ngộ quay người đi về phía A Xương, mới đi được nửa đường, trong thị trấn yên bình đã có một tiếng động lớn, nghe như có thứ gì đó đang nổ tung.