“Các người bắt đầu từ khi nào?” Hà Ngộ Ngộ có chút không phản ứng kịp, chủ một công ty truyền thông biến thành người đưa tin cho đội chống ma túy, còn bây giờ thì là cảnh sát công nghệ cao.
Trương Đồng Hách cầm một chiếc ly trong tay: “Cô ấy được tôi chọn khi còn ở học viện cảnh sát. Lần này, rất nhiều manh mối đều do Vương Địch Địch cung cấp.”
Hà Ngộ Ngộ không nói chuyện, bây giờ cô muốn đi thẩm vấn Văn Lâm.
Văn Lâm cùng với vụ án lột da chắc chắn có liên quan, ngay từ đầu điều tra nhân viên khách sạn, Văn Lâm đã có rất nhiều nghi ngờ.
“Có hỏi được gì từ chỗ Văn Lâm không?” Hà Ngộ Ngộ hỏi.
Trương Đồng Hách lắc đầu, họ đã thẩm vấn Văn Lâm trong mấy ngày qua, nhưng anh ta chưa bao giờ mở miệng, không hỏi ra được cái gì cả.
“Trong danh sách điều tra người nước ngoài ở khách sạn, có người nào ở nước T không?” Hà Ngộ Ngộ lấy ra thông tin trước đó, cô nghi ngờ bên trong khách sạn cũng có người xử lý Văn Lâm.
Trương Đồng Hách trước đó không có được danh sách những người nước ngoài ở trong khách sạn, cho nên chưa điều tra hướng này.
“Tôi sẽ kiểm tra xem.” Vương Địch Địch lập tức đi làm.
Đương nhiên, Hà Ngộ Ngộ chưa bao giờ nhìn thấy Vương Địch Địch làm loại điều tra này.
Vương Địch Địch nhận thấy sự lo lắng của Hà Ngộ Ngộ và nói, “Tôi không sao, mặc dù tôi không làm công việc này, nhưng tôi sẽ chú ý khi có thời gian.”
“Vậy thì vất vả cho cô.” Hà Ngộ Ngộ nói xong liền đi vào phòng thẩm vấn.
Văn Lâm bị giam bên trong có chút tiều tụy, quanh mắt hiện lên hai quầng thâm.
“Rốt cuộc, cũng đợi được cô đến.” Văn Lâm còn chưa ngẩng đầu lên, nhưng nghe tiếng bước chân liền đoán được đó là Hà Ngộ Ngộ.
Sau khi Hà Ngộ Ngộ ngồi xuống, cô lặng lẽ lật lại hồ sơ của lần thẩm vấn trước, ngoài việc thừa nhận mình đã vận chuyển và mua bán ma túy, Văn Lâm không nói gì về vụ án ở khách sạn.
“Anh không có chuyện gì muốn nói với tôi sao?” Hà Ngộ Ngộ lật xem tài liệu, đôi mắt cô có chút ảm đạm.
Văn Lâm cười cười, nhưng mà so với lần trước khí thế cao ngạo đã không còn, có lẽ là do cơn nghiện ma tuý.”
“Đồng đội tốt của cô đã chết, cô đau lòng chứ?” Văn Lâm ác ý nói, khóe miệng nhất thời nở nụ cười gian xảo, khiến người ta muốn tát anh ta một cái.
Hà Ngộ Ngộ khép hồ sơ lại, nghiêm mặt nhìn Văn Lâm: “Dù có thừa nhận hay không thì cũng phải ngồi tù, tưởng rằng nếu anh trốn ra nước ngoài, chúng tôi sẽ không tìm được anh sao?”
Văn Lâm vẫn dùng ánh mắt khinh thường nhìn Hà Ngộ Ngộ, trong miệng lầm bầm gì đó, sau đó liền không nói nữa.
“Vụ án mạng ở khách sạn, có phải do anh làm không?” Hà Ngộ Ngộ hỏi.
Văn Lâm lắc đầu nói: “Nếu đã làm, tôi sẽ thừa nhận. Nhưng tôi không thích cảnh sát Hà chụp mũ lên đầu tôi.”
“Anh có giao dịch với người nước ngoài trong khách sạn.” Giọng điệu của Hà Ngộ Ngộ chắc chắn, và cô hy vọng rằng mình đánh cuộc là đúng.
Văn Lâm nhướng mày: “Thì sao? Những người khác đã cao chạy xa bay rồi, cô đuổi theo được không?”
“Quân bán nước!” Hà Ngộ Ngộ mắng: “Giúp người ngoài kiếm tiền từ đồng bào của anh, nguy hiểm đến tính mạng và sức khỏe của họ. Anh còn là người nữa không?
Văn Lâm có vẻ rất hài lòng sau khi bị nói như thế?
Nụ cười trên môi giống như khi còn nhỏ có được một món đồ chơi vô cùng quý giá.
“Cảnh sát Hà tốn tinh lực điều tra tôi, hay là nên đem phần tinh lực đó đi ra ngoài điều tra người khác, có lẽ còn có thu hoạch ngoài ý muốn.” Văn Lâm nhìn lòng bàn tay anh ta, tay bị còng vào ghế không thể nhúc nhích.
“Ý anh là gì?” Hà Ngộ Ngộ càng chắc chắn rằng Văn Lâm có liên quan đến vụ giết người, nhưng anh ta chỉ không chịu thừa nhận, cũng không có bằng chứng xác thực nào chứng minh Văn Lâm là hung thủ.
Văn Lâm không chịu nói, cho dù có hỏi thế nào cũng không nói.
Hà Ngộ Ngộ mang theo Vương Địch Địch và A Bổn đến hiện trường gây án, khách sạn đã đóng cửa từ lâu, hiện trường được bảo vệ rất tốt, Hà Ngộ Ngộ có chút hoảng hốt, lúc trước mang Nguỵ Mai đến đây cứ tựa như là hôm qua.
Các manh mối có thể được tìm thấy tại hiện trường vụ án đã được tìm kiếm nhiều lần, nhưng Hà Ngộ Ngộ vẫn kiên quyết muốn đến xem xét.
“Lý Hoằng Văn sống ở phòng nào?” Hà Ngộ Ngộ đeo găng tay vào.
Vương Địch Địch đưa họ đến phòng của Lý Hoằng Văn, Hà Ngộ Ngộ quan sát các thiết bị trong phòng và không có dấu hiệu ẩu đả, Pháp y Lưu cũng xác nhận cái chết của Lý Hoằng Văn là tự tử.
“Có ai đụng vào đồ của anh ta không?” Hà Ngộ Ngộ hỏi.
Vương Địch Địch lắc đầu, lúc phát hiện Lý Hoằng Văn đã chết, tất cả đồ vật ở hiện trường không động qua.
“Cô nói anh ta là nhiếp ảnh gia, nhưng tại sao trong phòng lại không có máy ảnh nào?” Hà Ngộ Ngộ không khỏi thắc mắc, một nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp, tại sao khi ra ngoài lại không mang theo máy ảnh?
Sau khi mọi người lục tung thì xác định là không có camera.
“Bức hình cô tìm thấy nằm trong máy tính của anh ta à?” Hà Ngộ Ngộ nhìn máy tính trên bàn, có thể mở nó lên.
Vương Địch Địch mở ảnh trong máy tính ra: “Chỉ có cái này.”
Hình ảnh trên máy tính đều được chụp ở nhiều nơi khác nhau, một số là ảnh phong cảnh, một số là chân dung, tay nghề của Lý Hoằng Văn quả thực rất tốt.
“Bức ảnh của Thị trấn A Tác La đâu?” Hà Ngộ Ngộ hỏi.
Vương Địch Địch tìm kiếm tấm hình để mở lại lần nữa, nhưng mà tìm mãi cũng không tìm được tấm hình lúc đó, mấy tấm ảnh kia biến mất trong hư không!
“Có ai đó đã đột nhập vào máy tính này.” Vương Địch Địch gõ một chuỗi mật mã, nhưng vẫn không tìm thấy bức ảnh của Thị trấn A Tác La: “Không có, ngoại trừ mấy tấm ảnh này thì không có cái khác.”,
“Một người tự sát, thì có bí mật gì không thể biết được?” Hà Ngộ Ngộ sờ cằm, cô không nghĩ ra được nguyên do.
Lưu Dương tò mò lật xem bức ảnh: “Cảnh sát Hà, nhìn bức ảnh này.”
Trên màn hình máy tính là tấm hình chụp tấm bia đá ở thị trấn A Tác La, chẳng qua bên trong tấm hình nhìn không rõ chữ cho lắm.
“Tấm bia mà chúng ta nhìn thấy đã được khắc lại.” Hà Ngộ Ngộ nhớ đến tấm bia cô nhìn thấy ở Thị trấn A Tác La: “Vậy là, Lý Hoằng Văn đã từng đến Thị trấn A Tác La thật.”
“Chỉ có tấm này à?” Hà Ngộ Ngộ cầm lấy con chuột kéo xuống, chỉ còn lại có cái này.
Hà Ngộ Ngộ nhìn về vị trí nơi Lý Hoằng Văn tự sát: “Lý Hoằng Văn chính là hung thủ.”
Mọi người nghe xong câu này đều sững sờ.
“Tại sao?” A Xương đang ở trong nhà tắm nghe thấy câu này liền đi ra.
Hà Ngộ Ngộ hít một hơi thật sâu, như đang kìm nén cơn tức giận của mình: “Nhiếp ảnh gia không thể nào ra ngoài mà không có máy ảnh. Trước hết, anh ta có tên trong danh sách thường trú của khách sạn, vậy thì loại trừ anh ta chỉ ở đây 1 2 ngày.
“Với lại, không biết anh ta đến thị trấn A Tác La để làm gì. Khi đó, anh ta đã đến gặp cảnh sát và cung cấp manh mối. Tất cả những việc này đều do chính Lý Hoằng Văn thực hiện, và giờ anh ta đã tự sát”, Hà Ngộ Ngộ khép lại mắt và suy nghĩ một lúc.
“Anh ta đã bị người khác điều khiển. Ngay từ đầu, hướng điều tra của chúng ta đều do Lý Hoằng Văn dẫn dắt.” Hà Ngộ Ngộ cau mày với Vương Địch Địch.
Vương Địch Địch xua tay: “Tôi không phát hiện ra. Lúc đi cùng anh ta, tôi không phát hiện ra anh ta có gì khác thường.”
“Cho nên tôi kết luận, anh ta tiếp cận chúng ta là có người đứng sau sắp xếp. Nếu Lý Hoằng Văn đã được huấn luyện chuyên nghiệp thì có thể cô nhìn không ra được, nhưng anh ta cũng chưa qua huấn luyện, mà thời gian tiếp xúc quá ít, cho nên anh ta không để lộ ra nhiều dấu vết khác thường.” Hà Ngộ Ngộ nhìn hình ảnh trên máy tính.
“Anh ta thực hiện vụ án lột da, là muốn chỉ điểm thị trấn A Tác La này.”
Vương Địch Địch đã hiểu, tất cả những điều này đã được lên kế hoạch, và mọi bước đi của họ đều do hung thủ sắp đặt, vì vậy cái chết của Ngụy Mai cũng nằm trong kế hoạch này.
“Không phải Tạp Bố Tư, là Văn Lâm.” Hà Ngộ Ngộ nói, Văn Lâm đã phủi sạch hết dấu vết không còn sót lại chút chứng cứ nào, cho dù Nguỵ Mai bị trùm ma tuý giết thì anh ta cũng không dính dán, cho nên cho dù có ra toà thì Văn Lâm cũng chỉ phán ngồi tù chứ không tử hình.
Lưu Dương không hiểu mạch não của Văn Lâm, lẽ nào anh ta đi một vòng chỉ để giết một cảnh sát?
“Chúng ta đã sai, tất cả chúng ta sai rồi. Những khách thường trú tại khách sạn trước đây, và các giao dịch dưới quyền của những người này mới chính là công cụ thực hiện vận chuyển ma túy.” Hà Ngộ Ngộ lúc này mới nhận ra rằng đã quá muộn.
Tội danh giết người của Lý Hoằng Văn được thành lập, trong máy tính của anh ta cũng có quá trình lột da nạn nhân và anh ta tự sát trước ống kính.
Đó là lý do tại sao trong phòng của Lý Hoằng Văn lại không có máy ảnh, máy ảnh của anh ta chính là máy tính này.
Khi Hà Ngộ Ngộ nghĩ đến điều này, cô có chút kinh hãi, sống lưng ớn lạnh.
Không biết ma túy tuồn từ khách sạn bán ở đâu, giờ phải tìm người đưa tin để đột nhập trùm ma túy. Mọi thứ giống như Thị trấn A Tác La thật giả lẫn lộn, họ đã bị mắc kẹt trong ảo ảnh, và những tên tội phạm đã gây ra tội ác trong thực tế.
Thủ đoạn của Văn Lâm rất tinh vi, bản thân sợ Tạp Bố Tư đã lâu, dùng cảnh sát để nhổ cái gai dùm, cho dù anh ta không có ở bên ngoài, thì đế quốc ma túy của anh ta vẫn có thể hoạt động bình thường.
Khi Hà Ngộ Ngộ quay lại phòng thẩm vấn, nhìn thấy Văn Lâm đang ngồi trên ghế với nụ cười trên môi, đây là nụ cười của một người chiến thắng.
“Cảnh sát Hà, cô kiểm tra xong chưa?” Văn Lâm cười ngạo nghễ.
“Tại sao không đặt chỉ số IQ của anh vào con đường đúng đắn?” Hà Ngộ Ngộ có chút khó hiểu, nếu chỉ số IQ của Văn Lâm đi đúng con đường, anh không biết có thể giúp được bao nhiêu người.
Nhưng anh ta cố tình...
Văn Lâm nhìn lòng bàn tay: “Đâu là con đường đúng đắn? Ý Cảnh sát Hà là tôi đi sai đường à? Không phải cô cũng đi sai sao?”
Sau khi nghe những lời của anh ta, Hà Ngộ Ngộ rời khỏi phòng thẩm vấn.
Cuối cùng, Văn Lâm bị kết án tù chung thân, và Tạp Bố Tư đã được giao cho cảnh sát nước T.
Nói hướng điều tra của bọn họ là sai, thật ra cũng không hoàn toàn vậy, nhóm người Hà Ngộ Ngộ cũng thu giữ mấy tấn ma túy, có thể coi là một thành tích lớn.
Hà Ngộ Ngộ mệt mỏi đi về căn nhà cô thuê ở đường Hồi Mâu, đã lâu rồi không có về đây.
Tống Như Ca đang ngồi ở bàn ăn, trên bàn ăn khói bốc nghi ngút, toàn bộ bàn đồ ăn này vừa mới làm xong.
“Em về rồi à?” Tống Như Ca ưu nhã đứng dậy, hôm nay cô ấy mặc một chiếc váy đen, vẻ mặt có chút thất vọng.
Hà Ngộ Ngộ cười miễn cưỡng: “Cô đây là?
“Tôi muốn nói với em một việc.” Tống Như Ca kéo Hà Ngộ Ngộ đến bàn.
Hai người bế tắc hơn một phút đồng hồ, Hà Ngộ Ngộ lên tiếng phá vỡ sự im lặng trước, “Là việc trước khi tôi đi còn chưa nói xong sao?”
Tống Như Ca gật đầu, cô nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của mình: “Hà Ngộ Ngộ, em nghỉ phép đi.”
“Hả?” Hà Ngộ Ngộ tỏ vẻ khó hiểu.
“Nghỉ phép rồi cùng tôi yêu đương được không?” Khi Tống Như Ca nói những lời này, ánh mắt cô hơi lóe lên, không biết có phải hơi nóng trước mắt đã làm mờ mắt cô, khiến cô có chút mơ hồ.