Hạ Chí

Chương 11: Chương 11




Liên hoan phòng ban là một hoạt động rất quan trọng, góp phần thúc đẩy quan hệ đồng nghiệp các bên. Mặc kệ bình thường ở công ty quan hệ xấu đến thế nào, đến nơi tụ tập, cho dù mới vào làm cũng được đối đãi như người một nhà.

Hạ Nhật đi làm cũng đã được một hai tháng, thế nhưng đối với người trong phòng, Hạ Nhật vẫn là một người không thể mới hơn. Trường hợp này không thể từ chối tham dự, Hạ Nhật rất bối rối, liên hoan không thể không đi, thế nhưng trong nhà còn một bạn cún, vạn nhất xảy ra chuyện không hay, biết ăn nói với boss thế nào đây.

“Cậu bé, đang nghĩ cái gì vậy, đừng nói chưa lâm trận đã muốn bỏ chạy nha.” Phương Viện Viện cười đến xinh đẹp, ánh mắt gian tà, biểu thị, nếu cậu không đi thì phải cho chị đây hôn mấy cái.

Haizz, ai bảo Hạ Nhật nhà chúng ta thuần lương đáng yêu như vậy, người gặp người thích a, đặc biệt là cánh chị em phụ nữ.

“..Không phải, nhất định em sẽ tới, nhất định em sẽ tới.” Hạ Nhật lau mồ hôi lạnh, cuống quít trả lời, trong lòng yên lặng hướng Nhạc Nhạc xin lỗi.

Phương Viện Viện tỏ vẻ thất vọng quay lại tiếp tục trang điểm. Thì con gái mà, liên hoan phải thật đẹp để mọi người chú ý.

Không chỉ trang điểm mặt, Hạ Nhật không biết Phương Viện Viện đã thay trang phục từ lúc nào, một thân váy liền màu lam nhạt. Tà váy xẻ dọc bắp đùi, ren đen khiến làn da như ẩn như hiện, tăng thêm vài phần mê hoặc, phần lưng lộ ra đường cong nữ tính.

Không chỉ mình Phương Viện Viện, các cô gái trong phòng cũng đều thay trang phục cả rồi, đúng là trăm hoa khoe sắc, tranh kỳ đấu diễm (*tranh nhau khoe vẻ đẹp)

Không phải mới tan tầm hay sao? Ai nói cho cậu biết mấy người này thay trang phục lúc nào mà nhanh vầy? Đừng nói là có thuật biến thân nhá!!



Đúng là không thể uống nhiều, Hạ Nhật đỡ tường chậm rãi di chuyển, từng bước từng bước một, cậu say rượu rồi, không ngờ mấy cô kia mạnh tay như vậy.

Hoa mắt, chóng mặt.. Hạ Nhật bắt đầu quay cuồng rồi, cảm giác say giống như nằm mơ vậy. Cậu vất vả lắm mới xuống được tầng dưới, chỉ là không kiên trì được nữa, cầu thang trước mặt lúc ẩn lúc hiện, bước mãi mà không tới..

Bĩu môi, cậu chỉ muốn về nhà thôi mà, đến bậc thang cũng muốn bắt nặt cậu!

“Sao lại uống nhiều như vậy?” Một bàn tay ấm áp vươn ra, dán trên hông Hạ Nhật.

A.. Thật thoải mái.. Hạ Nhật men theo bàn tay tiến sát vào lòng đối phương, hai tay ôm cổ người nọ, đầu khẽ cọ cọ, lẩm bẩm nói: “Mẹ ơi, bậc thang bắt nạt con..”

“……”

“Mẹ ơi, con muốn về nhà.” Hạ Nhật lẩm bẩm nói mấy lời cuối, xong liền an tâm nhắm mắt lại, trước khi ngủ say cậu còn nghe được tiếng thở dài.

Lục Hạo Nhiên nín cười đến sắp nội thương, cuối cùng không nhịn được nữa, không chút hình tượng vỗ tường cười ha hả.

“Haha haha.. Thẩm…. Mẹ Thẩm… hahaha!! Cún họ Hạ thật đáng yêu!! Ai.. không ổn.. cười đau bụng quá..” Lục Hạo Nhiên cười mãi không ngừng, cũng chẳng quan tâm đến sắc mặt đen kịt của Thẩm Tu Viễn, nói “Haha.. Cậu.. Nhớ chăm sóc Hạ Nhật cho tốt, hahaha… Tôi té trước đây.. cậu nhóc… cậu nhóc ấy ở 301, hahaha..”

Thẩm Tu Viễn đen mặt nhìn Lục Hạo Nhiên đi xa dần, cuối cùng tiêu sái ôm Hạ Nhật lên lầu.

Nhạc Nhạc vẫy đuôi vòng bên chân Thẩm Tu Viễn một vòng, ngẩng đầu ngửi Hạ Nhật vài cái, xoay người hướng về phòng tắm, cả người đầy mùi rượu thế này, cần nhất là tắm nước nóng.

Chờ Thẩm Tu Viễn ôm Hạ Nhật đi vào phòng tắm, Nhạc Nhạc cũng đã mở nước ra rồi, ngẩng đầu đợi chủ nhân khen ngợi: Trên đời này có chú chó nào khôn hơn em không??

~Nhìn hai bên trái phải bồn tắm, chỉnh tề khăn mặt, y phục, Thẩm Tu Viễn gật đầu tán thưởng, nói: “Lát nữa cho mày ăn ngon.”

Yes! Tác chiến thành công rùi!

~Quá rõ ràng, Nhạc Nhạc giỏi nhất là lấy lòng người khác. Mang theo cảm giác tự hào, bạn cún Nhạc Nhạc thong thả quay về ổ của mình nằm, phòng tắm gì đó để lại cho chủ nhân và người anh em a, ai du, Nhạc Nhạc đỏ mặt tim đập rộn rồi

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.