Hạ Chí

Chương 3: Chương 3




Hạ Nhật có chút phiền não, cậu không biết nhóc này muốn đưa cậu tới chỗ nào nữa.

Ngày hôm qua, bạn đại học Cao Đại Dũng tổ chức tiệc sinh nhật, đám thanh niên mới bước ra ngoài xã hội không bao lâu liền tụ tập một chỗ, náo nhiệt ồn ã cả một đêm, thẳng đến sáng hôm sau mới chịu giải tán.

Hạ Nhật cũng không lập tức về nhà mà tới siêu thị ở gần đó, mua một ít thức ăn về dự trữ trong tủ lạnh.

Lúc đến vẫn còn khá sớm, siêu thị phải nửa giờ sau mới mở cửa, Hạ Nhật liền đi dọc ven hồ gần đấy để tản bộ. Đang mải suy nghĩ xem nên mua cái gì, bỗng nhiên sau lưng nặng trịch, cả người ngả nghiêng rồi chúi về phía trước.

“Cộp” một tiếng, kính mắt oanh liệt hi sinh

~Hạ Nhật khóc không ra nước mắt, cái kính đáng thương của cậu mới mua lúc tốt nghiệp, mất đến vài trăm tệ, còn chưa được một tháng đã đoản mệnh.

Một cơ thể nặng trịch đổ ập phía sau lưng cậu, tiếng thở dốc bên tai mỗi lúc một gần. Tai của Hạ Nhật bị liếm một cái, ướt nhẹp.

Kẻ đầu sỏ kia còn chưa biết sợ, liếm được một lần liền sinh nghiện, lại liếm thêm vài cái nữa, cần mẫn dùng nước miếng rửa sạch một bên tai cùng cái cổ xinh đẹp của Hạ Nhật.

Hạ Nhật bị đánh úp, theo bản năng khó chịu vùng vẫy, nhưng cũng đành phải bó tay vì cái cơ thể phía sau lưng cậu rất nặng! Aaaa! Rốt cuộc là cái gì vậy? Thật khiến người ta sợ hãi! Xin hãy buông tha!

Có lẽ đã liếm cổ tới chán, sức nặng phía sau Hạ Nhật rốt cuộc không còn nữa.

Hạ Nhật nắm lấy cơ hội, lập tức ngồi thẳng dậy, mơ mơ hồ hồ nhìn thấy một con vật to lớn, cả người lông lá xù xì, cái đầu lớn dùng sức cọ cọ vào ngực cậu.

Hạ Nhật lấy lại bình tĩnh, híp mắt quan sát nửa ngày, cuối cùng cũng nhìn ra được, đầu sỏ gây tội chính là một bạn cún to đùng.

Hạ Nhật do dự một lúc, nhẹ nhàng vuốt ve lông bạn.

“Ẳng” Bạn cún vui sướng kêu lên, cái đuôi ra sức vẫy vẫy biểu đạt tâm tình hạnh phúc.

Bạn có đeo một cái vòng cổ, cả người cũng mang theo mùi sữa tắm nhàn nhạt, chắc là từ nhà ai gần đó chạy ra.

Hạ Nhật sờ sờ quạng quạng phía xung quanh mình, cậu nhặt cái kính bị gãy hỏng lên, cất tiếng hỏi: “Kính mắt anh bị nhóc làm hư, giờ không nhìn thấy gì, biết phải làm sao đây?”

Bạn cún biết mình sai rồi, rủ đuôi xuống quỳ rạp trên mặt đất, dùng hai chân trước ôm đầu “ẳng” một tiếng, sau đó đứng lên vừa cắn vừa kéo ống quần Hạ Nhật.

“Nhóc bảo anh đi với nhóc?”

“Ẳng!” thấy Hạ Nhật hiểu ý mình, bạn cún vui sướng, hảo cảm với anh zai trước mặt cũng tăng vùn vụt, cái đuôi phe phe phẩy phẩy xoay tròn một vòng, rất tự giác đi trước dẫn đường, thỉnh thoảng còn ngoái lại nhìn xem Hạ Nhật có đi theo hay không.

Hạ Nhật có chút phiền não, cậu không biết nhóc này muốn đưa cậu tới chỗ nào, thế nhưng rất nhanh đã khôi phục bình thường trở lại. Đã nhặt được cún của người ta thì cũng nên phát huy một chút ưu điểm của tuổi trẻ, lấy việc giúp người.. à không, giúp cún làm niềm vui.

..

Thẩm Tu Viễn chạy bộ xong xuôi, nhận ra Nhạc Nhạc không biết đã mất tích từ lúc nào.

Trừ việc thỉnh thoảng có gây tội ra, Nhạc Nhạc phần lớn thời gian đều rất ngoan, buổi sáng lúc anh chạy bộ cũng không tùy tiện chạy đi linh tinh.

Thẩm Tu Viễn nhăn mặt, suy nghĩ một chút rồi quyết định về nhà. Gần về tới nhà, anh trông thấy có bóng người đương đứng trước cửa nhà mình, Nhạc Nhạc thì đang vui vẻ vẫy đuôi với người ấy. Thẩm Tư Viễn bước nhanh hơn, đến khi thấy rõ là ai thì lập tức sửng sốt.

“…Hạ Nhật?” Thẩm Tư Viễn có điểm không xác định khẽ cất lời.

Hạ Nhật không đeo kính nhìn qua có hơi khác một chút, hai mắt híp lại, đuôi mắt nheo nheo, cả người toát lên vẻ mơ màng.

Hạ Nhật căn bản không nhìn ra đối phương là ai, ai bảo cậu cận nặng như vậy cơ chứ!

“Xin lỗi.. xin hỏi, chúng ta có quen biết nhau sao? Kính mắt tôi bị hư, nhìn không rõ lắm.”

Vừa nghe đến hai chữ “kính mắt”, Nhạc Nhạc lập tức nằm xuống, hai chân trước vội ôm lấy đầu khẽ kêu “ẳng ẳng”.

Thẩm Tu Viễn thấy vậy liền hiểu rõ, thêu thêu mi mắt.

“Tôi là Thẩm Tu Viễn.”

“Vâng..Thẩm Tu Viễn a… Hể?! Thẩm Tu Viễn? Thẩm… Thẩm Tổng.. chào buổi sáng!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.