Hạ Cơ

Chương 35: Chương 35: Chương 11




Trong lòng Hạ Cát hốt hoảng. Hiện tại Sở Bách đã không còn là người độc thân giống như kiếp trước, nếu lúc này anh cùng với Trần Mẫn xảy ra chuyện gì, không thể nghi ngờ chính là tâm điểm để cho mọi người chỉ trích. Trần Mẫn cũng thật là, một tiểu tam chói lọi đội ở ngay trên đầu cô. Nhưng mà đối với Trần Mẫn mà nói, nếu có thể giở trò phá hủy hôn sự của Sở Bách, thượng vị trở thành thế thân cho Hạ Cát, cô ta hẳn là rất vui ở trong lòng.

Luôn tự hỏi mãi, Hạ Cát không có đi ra ngoài tìm Sở Bách, ngược lại an tĩnh ở trong nhà chờ gả. Nếu mà lần này Sở Bách dễ dàng bị Trần Mẫn động thủ như vậy, thì cô cũng không có cách nào. Điểm tự chủ này mà không có, vậy thì người đàn ông mình sắp đính hôn nên tin tưởng như thế nào?

Sở Bách bên kia đã sớm bấn loạn chạy đi. Sợ lại bị những người đó bắt được rồi rót rượu liên tục. Ngày mai chính là ngày vui lớn của anh, Sở Bách cũng không thể làm ra chuyện gì sai lầm được.

"Giám đốc Sở." Cửa bị mở ra, một cô gái lung lay đi ra, là Trần Mẫn. Có thể là bởi vì uống không ít, nên trên mặt cô ta hồng hồng. Con ngươi cũng mang theo hơi nước.

Trần Mẫn đi đứng không xong liền ghé vào người Sở Bách, đứng không vững thân mình cọ cọ ở trên người Sở Bách.

Thẳng thắn mà nói, dựa vào thân thế và diện mạo của Sở Bách, nữ sinh ngày thường muốn nhào vào trong ngực anh không hẳn là ít. Loại kỹ xảo này anh đã sớm nhìn quen.

Sở Bách một tay đỡ lấy bả vai Trần Mẫn, kéo khoảng cách của hai người ra.

"Trần tiểu thư, mời cô tự trọng một chút."

"Giám đốc Sở, đầu tôi có chút đau, thuê giúp tôi căn phòng được không?" mặt mũi Trần Mẫn không có nửa điểm xấu hổ, giống như một người bị say rượu.

Nghĩ tới tình nghĩa đồng nghiệp, nếu mà đem cô ta ném ở chỗ này Sở Bách cũng sợ xảy ra chuyện. Liền đỡ cô ta đi lên lầu.

Mới vừa vào cửa phòng, Sở Bách vừa mới đóng cửa lại, Trần Mẫn liền đem quần áo của mình cởi ra. Nửa người trên hoàn toàn trần trụi hướng về phía Sở Bách.

Phụ nữ như vậy nếu thật sự dám chạm vào mới là tự đi tìm khổ, Sở Bách dứt khoát đem Trần Mẫn đẩy ra rồi từ trong phòng đi ra ngoài. Vừa ra khỏi cửa, liền đụng phải người ngoài cửa, khóc như hoa lê dính hạt mưa, là Hạ Cát.

Hạ Cát ở nhà nghĩ lại việc này vẫn là không thích hợp, nếu như Sở Bách thật sự bị Trần Mẫn kéo lên giường, trong lòng cô càng thêm khó chịu. Vừa mới tới khách sạn, liền thấy hai người Sở Bách và Trần Mẫn đang ôm nhau. Sau đó cô lại đi theo Sở Bách thì phát hiện Sở Bách không chỉ có thuê phòng, mà còn cùng Trần Mẫn đi lên lầu. Lòng của Hạ Cát như bị đao cắt, chạy theo tới bên ngoài cửa phòng. Đang muốn gõ cửa, đã bị Sở Bách đụng phải.

Trần Mẫn ở bên trong nhanh chóng đem quần áo mặc vào chạy ra. Vẻ mặt sợ hãi, quần áo lộn xộn.

"Bảo bối, tại sao em lại khóc?" Sở Bách một tay đem Hạ Cát ôm vào trong lòng ngực.

"Tránh ra." Hạ Cát dùng sức đẩy anh ra.

"Nghe anh nói, bảo bối, em hiểu lầm rồi. Anh cùng cô ta không có chuyện gì cả." Sở Bách gắt gao ôm lấy Hạ Cát.

"Chúng tôi đúng là không có việc gì cả, chỉ là chuyện nên có đã xảy ra." Vẻ mặt Trần Mẫn cười rất đắc ý. Chính là muốn cho Hạ Cát hiểu lầm anh, sau đó hủy bỏ hôn ước.

"Trần Mẫn!" Sở Bách lạnh giọng quát lớn cô ta. "Không nghĩ tới cô không biết xấu hổ như vậy."

Trần Mẫn nghe xong lời này mặt trắng một chút. Chỉ cần cô nhận định cùng Sở Bách phát sinh quan hệ, chỉ cần Hạ Cát không tin anh, vậy thì hết thảy đều còn có cơ hội.

Sở Bách vào cửa mới chỉ một phút đồng hồ liền đi ra ngoài, Hạ Cát đương nhiên biết bọn họ không có chuyện gì. Lúc này, khóc càng to, mới có thể càng làm cho Sở Bách đau lòng.

Mặc kệ Sở Bách nói như thế nào, Hạ Cát đứng ở một chỗ khóc không ngừng. Sở Bách hận không thể lấy tim của mình ra cho cô xem.

"Vậy anh về sau còn tùy tiện cùng người khác thuê phòng không?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.