Editor: Cà Pháo
✒✒✒✒✒✒✒✒✒✒✒
Lúc này quần áo của Hạ Cơ đã cởi một nửa, tay Thượng Quan Cẩn trực tiếp tiếp xúc tới lưng lõa lồ của Hạ Cơ. Thân thể này thật sự trúc trắc, mỗi một động tác nhỏ của nam nhân cũng đủ để khiến cho lửa cháy lan ra khắp đồng cỏ. Thượng Quan Cẩn cũng cực đại mà lấy lòng. Bàn tay không hề cố kỵ ở trên người Hạ Cơ lui tới lui lui. Thân thể Hạ Cơ sớm đã mềm nhũn, giống như không có xương cốt mà ăn vạ trong lòng ngực Thái Tử. Thượng Quan Cẩn tất nhiên cũng mừng rỡ cùng mỹ nhân ân ái.
Hai bầu ngực đầy đặn của Hạ Cơ trực tiếp để trước ngực Thái Tử. Cảm nhận hai bầu mềm mại này khiến trong lòng hắn ngứa ngáy một trận. Thượng Quan Cẩn hận không thể trực tiếp đem hai bầu vú nắm ở trong tay, yêu thương thật tốt một trận. Chuyện đã đến vậy, hắn tất nhiên không cần phải nhẫn nại, chuyện nên làm không nên làm hai người sớm đã trải qua.
Ngón tay mang theo vết chai dày trực tiếp sờ đến hai sợi đai lưng ở phía sau Hạ Cơ. Lôi kéo một cái, đai lưng liền cởi ra. Cái yếm trên người nữ tử dùng chính là tơ lụa thượng đẳng nhất, bàn tay Thượng Quan Cẩn đi đến đằng trước, đem yếm lôi kéo. Hai bầu vú đầy đặn liền không hề cách trở mà dán lên áo trong Thái Tử.
Lúc này Thượng Quan Cẩn giống như một tên dâm tặc háo sắc đem cái yếm hồng nhạt của Hạ Cơ lên mũi ngửi. “Thật thơm quá đi!” Thượng Quan Cẩn vốn là lén trộm tới làm việc, tất nhiên không cần phải giả vờ chính nhân quân tử.
Thật ra Hạ Cơ chưa từng gặp qua bộ dáng này của Thái Tử. Dù sao cũng là trữ quân* của một quốc gia, hành sự tác phong từ trước đến nay đều quang minh lỗi lạc, tốt xấu gì cũng có nhiều người nhìn chằm chằm hắn như vậy. Nguyên chủ còn nói cảm thấy hắn như vậy rất không thú vị. Ai ngờ hiện tại lại là bộ dạng trầm mê tửu sắc như này chứ, quả nhiên đúng là nam nhân! Nghi lễ phong độ của Thái Tử ngươi đâu rồi?
(*Trữ quân: người thừa kế không thể bị thay thế của một danh hiệu thế tộc hoặc chức vụ.)
Kiếp trước Thượng Quan Cẩn chưa bao giờ có hành vi phóng đãng, trộm tiến vào khuê phòng của nữ tử như vậy. Nhưng mà đúng là do kiếp trước hắn cố kỵ để ý quá nhiều, cho nên cuối cùng mới uổng mạng. Kiếp này đối với những người đó, hắn sẽ không nhân từ nương tay nữa, còn nữ nhân đang trong lòng ngực này, đương nhiên là ngày đêm xuân xử lý nghiêm khắc.
Một tay không hề cách trở mà bao lấy bầu vú đầy đặn của Hạ Cơ, hai ngón tay kẹp lấy đầu v* nhô lên rồi cứ lặp lại lôi kéo, còn lấy móng tay cứng rắn mân mê cái lỗ nhỏ ở giữa, một tay khác vẫn còn lưu luyến ở cái mông vểnh thật lâu. Hạ Cơ cắn bả vai Thượng Quan Cẩn, sợ âm thanh của mình vang lên. Hô hấp mạnh phả vào bên tai Thái Tử.
Chỗ bụng nhỏ đã bị côn th*t nóng của Thái Tử chống lại, nửa người dưới như hư không. Thật hy vọng được lấp đầy! Thái Tử giữ chặt tay nhỏ mềm mại không xương của Hạ Cơ, bao lấy côn th*t của hắn. Bàn tay của Hạ Cơ bị cái thứ này nóng bỏng, trong tâm lý còn có một loại cảm giác thẹn thùng khôn kể.
“Nương tử, cầu xin nàng, giúp ta đi.” Giờ đây nam nhân vì thỏa mãn cái gì cũng đều nói ra được, huống chi chẳng bao lâu nữa cái danh này của Hạ Cơ cũng sẽ được chứng thực.
“Ai là nương tử của chàng chứ?” Vẻ mặt Hạ Cơ hờn dỗi.
Thượng Quan Cẩn một tay bóp đầu v* trước ngực nàng, một tay lén từ phía sau dây quần duỗi vào, theo kẽ mông tới chỗ tư mật của Hạ Cơ. Hai tay đều đồng thời làm động tác.
“Đã như vậy rồi, nàng còn không phải nương tử của ta sao?” Vẻ mặt Thượng Quan Cẩn cười xấu xa, gặp phải khuôn mặt hắn vốn đã cương nghị lại có một loại hương vị tà tứ.
Hạ Cơ cảm thấy bản thân đã xem nhiều tiểu thuyết ngôn tình quá rồi, dễ dàng đối với cái diện mạo đẹp này của nam nhân mà suy nghĩ bậy bạ.
Nàng đúng thật bởi vì động tác trong tay của Thượng Quan Cẩn mà căng thẳng, nhẫn nại hừ nhẹ một tiếng.
Hạ Cơ biết nếu không cho hắn bắn một phát thì đêm ngủ không được, đem tay nhỏ của bản thân gắt gao nắm chặt lấy hắn, kiên quyết vuốt ve qua lại, mân mê xoa nắn.
Thượng Quan Cẩn không nghĩ tới tay của hắn so với nàng kém nhiều đến như vậy. Bản thân giống như lâm vào một cảnh mềm mại ấm áp trong mơ.
✒✒✒✒✒✒✒✒✒✒✒✒
Cà Pháo: Nếu chương này đc 100★ ta sẽ đăng chương tiếp theo. Nếu không được thì mai ta sẽ đăng nha