Editor: Cà Pháo
✒✒✒✒✒✒✒✒✒✒✒
Dương Bạch biết hôm nay Tam Hoàng tử sẽ không từ bỏ ý đồ, nhưng xét tới thực lực và vũ lực hiện tại của Thái tử, thì không khác gì lấy trứng chọi đá. Nhưng mà không biết hắn ta có đánh chủ ý tới Hạ Cơ hay không.
“Thái tử không có chuyện gì, nhưng người, nên chú ý bản thân nhiều hơn một chút thì tốt hơn.” Dương Bạch quan tâm nói.”Nếu không hạ quan đưa người trở về?”
Hạ Cơ vừa định cự tuyệt, Dương Bạch còn nói: “Thái tử có thể tự chiếu cố bản thân, người ở chỗ này ngược lại sẽ liên lụy, khiến ngài ấy có điều cố kị.”
Vốn hôm nay Thái tử không cho nàng đến, chẳng qua nàng muốn nhìn bộ dáng nghèo túng của tên hạ độc thủ kiếp trước nên mới nhất định phải theo tới.
Hiện giờ Tam Hoàng tử trầm mê tửu sắc, ngày ngày mượn rượu giải sầu. Còn Dương Bạch thì sao, trước đó hắn ta theo Tam Hoàng tử thất bại cũng bị đình chỉ, đó là hy vọng duy nhất của hắn ta, hiện tại đã xa cuối chân trời. Đi vào cũng không được, trở về cũng không xong.
Không biết có thể cùng Dương Bạch trở về hay không? Nếu bây giờ hắn ta còn nguyện trung thành với Tam Hoàng tử thì làm sao đây? Sẽ không đối với nàng hạ độc thủ chứ?
Dương Bạch nhìn ra được Hạ Cơ lo lắng, thì ra nàng đã không còn tín nhiệm hắn ta nữa. Chuyện gì đã xảy ra, khiến quan hệ của bọn họ lại lạnh nhạt đến như thế? Dương Bạch cũng không còn miễn cưỡng.
“Thần nhìn phía bên ngoài thấy Thái tử mang đến không ít binh lính, nếu không ngài đi về trước, đến lúc đó thần nói cho Thái tử một tiếng.” Dương Bạch nói.
“Vậy cám ơn đại nhân.” Dù gì binh lính của Thái tử vẫn đáng tin cậy.
Nhìn bóng lưng của Hạ Cơ, trong lòng Dương Bạch giống như bị tảng đá đè nặng khiến bản thân không thể thở nổi, giống như bị mất đi một thứ cực kỳ quan trọng. Là cái gì chứ? Còn chưa phát hiện đã không thấy tung tích.
Hạ Cơ về phủ Thái Tử không bao lâu, Thái tử đã trở về. Trên người còn có chút vết máu và vết bùn, Hạ Cơ nhìn mà kinh hãi. Hạ Cơ phân phó nha hoàn bưng một chậu nước ấm cùng với dược liệu tốt nhất tới.
Nhìn nàng lo trong lo ngoài không khỏi khiến trong lòng Thượng Quan Cẩn ấm áp. Thì ra đây là cảm giác được người trong lòng để ý. Giống như đem tâm thả vào trong nước ấm, ấm áp thoải mái.
Kỳ thực vết thương trên người Thái tử không nghiêm trọng lắm, võ nghệ của hắn ở trong quân doanh vốn là số một số hai. Về điểm này công phu của Tam đệ, còn không gây thương tổn hắn. Hai người động thủ cũng là trong dự kiến. Kiếp trước cừu (thù) kiếp này oán (hận), cho dù sao cũng không thể thiện (thân). Đêm nay Tam đệ bị hắn đánh có khả năng động phòng hoa chúc cũng không làm được.
Hạ Cơ cởi áo ngoài của Thái tử ra, vết xanh tím thật là dọa người. Vậy mà Thái tử còn làm như không có việc gì. Nhưng mà vết thương này so với các vết thương trong quân doanh ma luyện hồi nhỏ mà nói, quả thực không đáng nhắc tới.
Quan trọng là vẻ mặt Hạ Cơ khẩn trương nhìn hắn, khiến hắn tình nguyện bị bệnh hai ngày.
Hạ Cơ cẩn thận đem trong nước ấm được bao trong vải bố dán trên người Thái tử, sợ đụng tới miệng vết thương của hắn. Hạ Cơ phát hiện trên người Thái tử còn có một chút vết thương cũ. Lúc trước hai người làm chút chuyện xấu hổ, Hạ Cơ cũng không dám nhìn thân thể của hắn, chỉ lúc lơ đãng đụng đến cơ bắp, cơ bụng của hắn.
Vốn tưởng rằng nam nhi hoàng gia cả người cẩm y ngọc thực, thì ra còn không thiếu các loại huấn luyện quân sự, Hạ Cơ ở trong mắt Thượng Quan Cẩn quả thực là lòng đầy rối loạn.
Thái tử cảm giác được xương tay nhỏ bé của Hạ Cơ ở trên người hắn vuốt ve qua lại, đau thì không đau, nhưng lại khiến tâm hắn ngứa ngáy khó chịu. Vừa mới chiêm nghiệm không lâu, chính sự lại bận rộn, Thái tử luôn khống chế được dục vọng của bản thân. Nghĩ đến ngày mai tam đệ phải rời khỏi kinh đô, không bao giờ có thể trở về nữa, lại cảm thấy mừng rỡ.
Nhìn dung mạo tuyệt đại của nữ nhân trước mặt, hoạt sắc sinh hương*, Thái tử cảm thấy bản thân không nhẫn thêm được nữa.
(*Hoạt sắc sinh hương: Hình dung nhan sắc xinh đẹp diễm lệ của phụ nữ.)