Editor: Cà Pháo
✒✒✒✒✒✒✒✒✒✒✒✒
Hạ Đông Quân thấy Hạ Cơ đến tựa như thấy rơm cứu rạ. “Con gái à, hiện tại mẹ con cứ nhất quyết muốn ly hôn với cha, con khuyên nhủ mẹ con được không, là do cha làm sai, nhưng mà đó đã là chuyện trước kia rồi, về sau cha nhất định sẽ đối tốt với hai mẹ con, con gái tốt của cha, khuyên nhủ mẹ con đi, đừng ly hôn với cha. Con nói một chút, mấy năm nay cha đối với con không tốt ư? Ăn hay xài nào đã bạc đãi con?” Hạ Đông Quân nói toàn lời tốt.
“Cha, mẹ với con đã bàn bạc qua, hai người cũng đã phí thời gian hơn nửa đời. Mẹ muốn tự do, cha nếu thông cảm cho mẹ, thì ký giấy ly hôn này đi, mỗi người đều hạnh phúc. Nếu cha không muốn, chúng con sẽ đi theo trình tự pháp luật, đến lúc đó chút tiền ấy của cha cũng không còn.” Hạ Cơ nói.
“Đây là lời mà một đứa con gái nên nói sao? Cha mấy năm nay phí công nuôi nấng con, lúc này còn khuyên cha ly hôn?” Hạ Đông Quân nghe thấy được lời này lửa giận đầy người, hôm nay tới vậy mà lại là Hồng Môn Yến, tại sao Hạ Cơ lại không giúp ông ta nói chuyện.
“Bác trai, người vẫn nên ký giấy thỏa thuận ly hôn này đi.” Hoắc Bạch nói chuyện. “Nếu đến toà án, không chừng một nửa người cũng không còn đâu.” Hoắc gia cả hai giới hắc bạch đều sợ, là nhân vật một tay che trời. Anh nói lời này không phải khuyên bảo mà là đang uy hiếp. “Đến lúc đó có yêu cầu hỗ trợ gì, bác trai cứ trực tiếp đến tìm con.” Đe dọa xong lại xoa dịu, chiêu này Hoắc Bạch dùng rất thành thạo.
“Ôi, Hoắc thiếu, con không rõ ràng tình huống nhà của bác lắm, chẳng lẽ con trơ mắt nhìn Hạ Cơ sống trong gia đình đơn thân sao?” Hạ Đông Quân muốn dựa vào Hạ Cơ để thuyết phục anh.
“Bác, con tin tưởng, mặc kệ có phải là gia đình đơn thân hay không thì người với bác gái đều sẽ yêu thương cô ấy. Với lại Hạ Cơ đã trưởng thành rồi, về sau cô ấy còn có con chăm sóc, sẽ không có vấn đề gì. Nhưng bác trai, người vẫn nên giải quyết vấn đề của mình trước đi.” Đầu óc Hoắc Bạch rất sáng suốt. Cho dù Hạ Đông Quân không đồng ý, Hoắc Bạch cũng có biện pháp khiến cho bọn họ hôn ly.
Truyện được đăng duy nhất trên trang wattpad của Cà Pháo.
Nhìn mục phân chia tài sản, còn tính rất công bằng, duy nhất khiến Hạ Đông Quân so đo chính là mẹ Hạ đã gả cho ông ta mấy năm nay, việc gì cũng không làm vậy mà còn lấy mất một nửa tài sản. Thực là đau lòng. Nghe giọng điệu của Hoắc Bạch, mình lúc này không thể không nhượng bộ, đến lúc đó việc mình ngoại tình với có con riêng sẽ bị lộ trên toà án, có khi còn không dừng ở con số này.
Thấy được người đàn ông mình sống hơn nửa đời không quan tâm mình một chút, chỉ quan tâm tiền của bản thân có bị chia hay không, mẹ Hạ nếu nói không khó chịu là thì giả. Hiện tại cũng tốt, chặt đứt với ông ta, về sau tìm một người đàn ông biết quan tâm lo lắng cũng để ứng phó hết đời này.
Hạ Đông Quân bị Trương gia và Hoắc gia gây áp lực, nên vẫn ly hôn. Sau đó không có liếc mắt nhìn mẹ Hạ nhiều thêm một cái, chỉ dặn dò Hạ Cơ nên thường xuyên về thăm nhà. Bằng dáng người và diện mạo này của con gái ông ta, toàn thành phố cũng không có mấy người, có thể tìm được một nhà cưới có thực lực.
“Mẹ!” Hạ Cơ muốn an ủi mẹ mình.
Mẹ Hạ vỗ tay Hạ Cơ, nói “Mẹ không có chuyện gì, việc này đối với mẹ mà nói lại là một loại giải thoát.” Giọng điệu mẹ Hạ tang thương nhưng không thương cảm.
Hạ Cơ nhìn mà không đành lòng, nhưng lại không biết phải nói như thế nào. Còn Hoắc Bạch rất hiểu chuyện, lôi Hạ Cơ đi, lúc này, nên để mẹ Hạ yên lặng một mình thì tốt hơn. Tuy rằng không phải hồi ức tốt gì, nhưng sống cùng mái hiên với nhau nhiều năm như vậy, cũng nên có chút thời gian để thương tiếc cuộc sống đã qua của mình.