Hạ Cơ

Chương 126: Chương 126: Chương 27




Editor: Cà Pháo

✒✒✒✒✒✒✒✒✒✒✒✒

Nghĩ tới lần trước hai người còn vì Kha Kỳ mà cãi nhau, Hạ Cơ hoảng hốt một trận. Sợ Hoắc Bạch tức giận trước mặt trưởng bối, vội vàng lôi kéo anh vào phòng ngủ của mình.

Từ trong miệng mẹ Hạ thì biết, thì ra Hoắc Bạch là bạn trai của Hạ Cơ, nhớ lại cảnh hai người thân mật, ánh mắt Kha Kỳ cứng đờ.

Bên này Hoắc Bạch bị Hạ Cơ kéo vào trong phòng, ánh mắt vẫn lạnh băng.

“Hắn ta sao lại ở chỗ này?” Hoắc Bạch tiếp tục hỏi.

“Hắn bị người nhà đuổi ra ngoài, bởi vì chuyện liên hôn. Hiện tại không có chỗ để đi, cho nên ở tạm chỗ này một thời gian.” Hạ Cơ ngượng ngùng xoắn xít mà nói. Tuy rằng là chuyện không thẹn với lương tâm, nhưng dưới ánh mắt nghiêm khắc của Hoắc Bạch, Hạ Cơ không khỏi cảm thấy chột dạ.

“Hắn có nhiều bạn bè như vậy mà lại không có chỗ để đi?” Hoắc Bạch có nghi vấn. “Hay là hắn cố ý tới ở cùng với em? Lần trước em đã đáp ứng anh như thế nào?” Người trong lòng và người đàn ông có ý đồ với cô ở chung một mái hiên, người nào cũng đều không chịu được loại tình huống này phát sinh. Huống chi là đại thiếu gia của Hoắc gia.

“Em không nghĩ nhiều như vậy, dù sao chỗ này cũng không ngại thêm một người, em bảo đảm tuyệt đối sẽ không giao lưu gì với hắn.” Hạ Cơ giơ ba ngón tay thề.

“Em còn muốn giao lưu với hắn?” Hoắc Bạch người này có dục vọng chiếm hữu rất lớn. Nếu lúc trước không có được Hạ Cơ, anh sẽ không có quyền lợi quản việc riêng này của cô. Hiện tại hai người đã là bạn trai bạn gái, vậy còn có lý do gì để mặc kệ?

“Vậy anh muốn sao mới tốt đây? Dù sao cũng đã đồng ý giữ hắn lại, anh cũng đừng kêu em đuổi hắn đi, em làm không được.” Hạ Cơ nói.

“Anh mặc kệ, hai người không thể ở cùng nhau.” Giọng nói Hoắc Bạch kiên định.

“Nhiều người ở với nhau như vậy, tại sao lại nói là hai người tụi em ở cùng nhau chứ?” Hạ Cơ không còn gì để nói.

Chỉ đăng tại trang wattpad của Cà Pháo.

“Nếu không em ở nhà anh, còn không thì đuổi hắn đi, tự em chọn một cái.” Hoắc Bạch thật sự ép cô.

“Em nói này, ở chung với hắn cũng sẽ không phát sinh chuyện gì, không được sao? Em ở nhà anh, người nhà anh sẽ cảm thấy em thế nào? Gấp không chờ nổi nhanh chóng muốn gả cho anh sao? Anh không nghĩ tới nếu giờ em ở nhà anh, ở trong mắt người khác, em là một người không tự trọng cỡ nào chứ?” Hạ Cơ có chút tức giận. Có cảm giác Hoắc Bạch lúc này đang vô cớ gây rối.

“Được, không muốn ở với anh mà muốn ở với hắn ta đúng không, vậy em ở với hắn cho tốt, về sau đừng tới tìm anh.” Hoắc Bạch vốn sống trong nhung lụa, vừa thấy Kha Kỳ ở chỗ này liền tức giận không thể nguôi. Nghĩ nếu là mình lúc ấy phát tác khẳng định Hạ Cơ còn lâu mới nhịn xuống được, hiện tại người ta đã có người mới tốt hơn, anh còn ở lại nơi này làm gì? Nhìn mình đội nón xanh sao?

Trưởng bối Trương gia nhìn thấy Hoắc Bạch hùng hổ từ trên lầu đi xuống chào bọn họ liền ra cửa Trương gia.

Nhìn bóng dáng Hoắc Bạch rời đi Hạ Cơ rất hoảng hốt, rất muốn giữ anh lại, lại nghĩ đến lời nói tàn nhẫn anh vừa nói ra. Nếu mình thật sự đi giữ lại thì sẽ nghĩ cô không muốn anh rời đi. Hoắc khốn khiếp, anh cút đi cho em.

Kha Kỳ thấy thế đoán được hai người là bởi vì mình mà mâu thuẫn, đây chẳng phải là cơ hội để mình thừa nước đục thả câu sao? Loại ý nghĩ này tuy không sáng sủa gì, nhưng tình cảm từ trước đến nay không phải một chuyện công bằng.

Đêm này, Kha Kỳ đưa một ly sữa bò tới phòng ngủ của Hạ Cơ. Hạ Cơ còn đang khóc ở trong chăn tức giận.

Nhìn thấy mặt cô tức giận, đôi mắt cũng đỏ, Kha Kỳ lần đầu tiên phát hiện ra cô cũng có bộ dạng của cô gái nhỏ. Kha Kỳ mềm lòng một mảnh.

“Đừng nóng giận, nào, uống sữa bò rồi đi ngủ đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.