Editor: Cà Pháo
- ----------------------------
“Thái Tử ca ca, không được.” Hạ Cơ đương nhiên biết Thượng Quan Cẩn muốn làm gì, đây là đương kim Thái Tử mà phải vì nàng làm loại chuyện này, Hạ Cơ vẫn có chút hoảng hốt.
Thượng Quan Cẩn trực tiếp đem việc Hạ Cơ cự tuyệt coi như thủ đoạn “thích đến chết mà vờ từ chối“. Động tác dưới thân cũng không tạm dừng. Vặn bung trai thịt đang kẹp đến gắt gao ra, đầu lưỡi đối với cái lỗ nhỏ đi vào.
Đầu lưỡi thô ráp cọ xát tiểu nếp uốn bên trong, mỗi một chút đối với Hạ Cơ mà nói đều là đánh sâu vào. Mùi hương bên trong làm say lòng người, cả khuôn mặt của Thái Tử đều gần sát nơi tư mật. Đầu lưỡi ở bên trong càn quét, đem mị thịt đẩy ra, đi vào lại đem đầu lưỡi rút ra, khẩn trí bên trong làm Thái Tử nhịn không được muốn bản thân đoạt tới.
Thỉnh thoảng trong miệng Hạ Cơ tràn ra một hai tiếng rên rỉ, ngược lại càng thêm câu người. Không biết là Thái Tử thiên phú dị bẩm hay là do Hạ Cơ mẫn cảm dị thường. Không tới hai phút, chỗ sâu bên trong tiểu huyệt liền phun ra một cổ hoa dịch. Bụng nhỏ của Hạ Cơ co chặt lại, chỉ lo mở to miệng ra thở dốc.
Thượng Quan Cẩn ở phía dưới mở miệng to mà nuốt hương dịch, sợ bản thân lãng phí một giọt. Tiếng nuốt ở phía dưới làm Hạ Cơ đỏ cả mặt, đây là do quá mắc cỡ.
Sau khi cao trào qua đi, Hạ Cơ đẹp diễm lệ không gì sánh được. Thượng Quan Cẩn thật sự sợ khống chế không được bản thân mà ở chỗ này làm ra chuyện gì, lấy quần áo rồi mặc vào cho nàng.
“Thái Tử ca ca, tại sao? Chàng không thích Hạ Cơ sao?” Tuy rằng Hạ Cơ thỏa mãn, nhưng mà Thái Tử còn chưa được đâu. Hạ Cơ lúc này cả người vô lực, mềm mại nằm ở trong ngực Thái Tử, giống như rối gỗ tùy ý để hắn hầu hạ mặc quần áo.
“Thời điểm tiến cung các ma ma trong cung đều sẽ nghiêm khắc kiểm tra hoàn bích của các nàng còn hay không. Đến lúc đó, nàng muốn vào Đông Cung, cũng phải trải qua cuộc kiểm tra này.” Thái Tử giải thích vì sao mình lại không làm đến bước cuối cùng.
Nhưng mà Hạ Cơ không hỏi những việc này. “Như vậy Thái Tử ca ca khi nào thì cưới Hạ Cơ?” Vẻ mặt Hạ Cơ ngây thơ tò mò.
“Buổi tối hôm nay ta sẽ đi thương nghị với mẫu hậu, nếu mà đồng ý, nội trong hai tháng liền sẽ thành hôn.” Sau một phen lăn lộn, quần áo Hạ Cơ rốt cuộc cũng thu thập tốt.
Bất đồng với lúc hai người tiến vào là một trước một sau, thời điểm đi ra ngoài Thái Tử nắm tau Hạ Cơ, mười ngón tay đan vào nhau.
Thượng Quan Cẩn không biết đây có phải là một âm mưu hay không, nhưng mà đối với hắn hiện tại mà nói, cho dù là uống rượu độc giải khát, hắn cũng nguyện ý. Dù gì thì đây cũng là người mà hắn hy vọng lâu như vậy!
Đi đến chỗ ngọn đèn dầu nhấp nháy, Thái Tử buông lỏng tay mình ra. “Ta còn có chút việc muốn làm…”
“Thái Tử ca ca, chàng đi đi, muội hiện tại sẽ về bữa tiệc.” Hạ Cơ hiểu lòng người nói. Dẫu gì hiện tại là thời kỳ mấu chốt của Thái Tử, Tam hoàng tử còn như hổ rình mồi nhìn chằm chằm vào vị trí ở Đông Cung. Hạ Cơ không nên không có lý mà kéo chân sau của hắn.
Thái Tử nhịn không được đem tay nhỏ trắng nõn của Hạ Cơ mà nắm ở trong tay mình. Giống như không đành lòng ly biệt. Hạ Cơ đem tay rút ra, “Thái Tử ca ca, muội không có việc gì.” Hạ Cơ phất phất tay, giống như con bướm từ trên người Thái Tử ly khai.
Thượng Quan Cẩn nhìn Hạ Cơ đi xa mới quay đầu lại đi hướng khác. Đi chưa bao xa, Hạ Cơ liền gặp được Dương Bạch dưới cây dương liễu. Từ xa nhìn lại, lại có vài phần hương vị trích tiên.
Hạ Cơ luôn nghĩ, vì sao Dương Bạch đối với nguyên chủ không động tâm. Nguyên nhân rất lớn có lẽ là ở chỗ Dương Bạch có thể thấy rõ ràng khoảng cách của hai người. Dương Bạch chỉ là đệ tử nhà nghèo, hắn ta nếu quy phục Hạ gia, trợ giúp Thái Tử được việc, cũng chỉ là nhiều thêm một nhân tài trung thành mà thôi. Nhưng nếu mà đập nồi dìm thuyền theo bên cạnh Tam hoàng tử, vậy thì chính là con ngựa sắt có công lao lớn.