Editor: Cà Pháo
✒✒✒✒✒✒✒✒✒✒✒
Hoắc Bạch không chút do dự ôm Hạ Cơ vào lòng, hai người còn đang trong trạng thái trần truồng, ôm chặt, lại thân mật da thịt.
“Em dậy sớm vậy.” Hoắc Bạch không có lãnh khốc như hôm qua, ôm Hạ Cơ cọ tới cọ lui, chẳng khác nào chú mèo con đòi làm nũng cả. Chẳng lẽ đây là thói quen khác sau khi rời giường? Hạ Cơ đàng hoàng nghĩ. Cũng không có từ chối người đàn ông thân mật. Dù gì cũng không thể thiếu tiết mục quay cuồng ở trên giường.
Hoắc Bạch vừa mới thực tủy biết vị*, quấn quýt si mê không thôi. Hạ Cơ đã mệt đến thở hồng hộc. Không phải chỉ là ở nhà anh ta tá túc một đêm thôi sao? Tại sao lại còn thất thân nhiều lần như vậy. Cô lần lượt phản kháng bị người đàn ông cho là cậy mạnh trấn áp, chỉ có thể đi theo tiết tấu động tác của anh.
(*Thực tủy biết vị: kiểu như được ăn “thịt” một lần thì muốn ăn thêm.)
Đến giữa trưa, hai người rốt cuộc cũng từ trên giường xuống. Hạ Cơ mở tủ quần áo ra, bên trong đầy quần áo mới, giá cả đều xa xỉ. Thằng nhãi này thường xuyên mang bao nhiều phụ nữ về, mấy thứ này đều chuẩn bị tốt cả? Nhìn ánh mắt của Hoắc Bạch khiến Hạ Cơ không dám đem tò mò của bản thân hỏi ra miệng.
Sau đó Hoắc Bạch tự mình đưa Hạ Cơ về nhà. Hoắc gia cơ nghiệp lớn, tài lực và thế lực sâu không lường được. Hạ gia có so sánh cũng không bỏ vào mắt. Hoắc Bạch đến đại sảnh của Hạ gia, Hạ Đông Quân cũng chính là cha của Hạ Cơ, cúi người, nhìn mặt Hạ Cơ đủ loại màu sắc. Tư thế này, ý là muốn bán con gái đi.
Trách không được tối hôm qua Hoắc Bạch gọi điện thoại cho Hạ Đông Quân, cũng không có một câu phản đối, để cô qua đêm ở Hoắc gia. Nghĩ đến kiếp trước Hạ Đông Quân đối với mình như thế, cha con tình thâm ở nơi này chỉ là một chuyện buồn cười. Con gái có chết, cũng không ảnh hưởng chút nào đến tâm tình của ông ta, dù sao ông ta cũng không thiếu một người con gái. Ở trong ấn tượng của cô, khi còn nhỏ bởi vì cha bội bạc và quan hệ của con gái riêng, mẹ ầm ĩ một trận với Hạ Đông Quân, cuối cùng vẫn được Hạ Đông Quân khuyên trở về. Nhưng mà quan hệ hai vợ chồng vẫn luôn tương kính như tân.
Lúc này, nếu có cơ hội, Hạ Cơ nhất định khiến mẹ rời xa người đàn ông này, đừng như đời trước người trước ra đi, người sau sống chịu tội.
Sau khi về nhà, một chút mặt mũi Hạ Cơ cũng không cho trực tiếp lên lầu, cùng với đối tượng tình một đêm thì có gì mà nói chứ. Nhưng cha mẹ Hạ gia vẫn ở dưới lầu tiếp khách.
“Hoắc thiếu gia đúng là tuổi trẻ tài cao, hai mươi tuổi đầu đã gánh cơ nghiệp của cả gia tộc, đâu có giống Hạ Cơ nhà chúng tôi, mỗi ngày chỉ lo cùng đám bạn xấu kia ăn chơi đàng điếm. Cha cháu thật là biết cách dạy con, bác cảm thấy hổ thẹn không bằng!” Hạ Đông Quân từ đầu đã nịnh nọt Hoắc Bạch.
“Hạ Cơ cô ấy rất tốt.” Lời này Hoắc Bạch từ nhỏ đã nghe được rất nhiều, tới a dua nịnh hót anh, đều không có lòng tốt. Mặc dù là cha của cô, nhưng cũng không thể nói Hạ Cơ không tốt.
“Ồ, được Hoắc thiếu gia coi trọng, xem ra Hạ Cơ rất hợp ý Hoắc thiếu gia? Các cậu đều là người trẻ tuổi, có thể qua lại nhiều chút!” Vẻ mặt Hạ Đông Quân nhân hậu như trưởng bối. Nhưng giữa những hàng chữ đều là muốn đáp lên chiếc thuyền lớn là Hoắc gia này. Mẹ Hạ nghe được lời này nhịn không được lắc đầu.
Hoắc Bạch gật gật đầu. “Con còn có chút việc, lần sau lại đến quấy rầy bác trai.” Hoắc Bạch chuẩn bị đứng dậy, “Con chuẩn bị một chút quà mọn biếu bác trai bác gái Hạ.” Một đoàn người từ phía sau cầm lễ vật đến.
“Hoắc thiếu gia thật là quá khách khí.” Hạ Đông Quân cười đến nỗi miệng không khép được. Hoắc thiếu gia đây là cho ông ta mặt mũi bao lớn chứ!
Hoắc Bạch đi, ông ta còn đứng ở cửa nói. “Hoắc thiếu gia, nhớ lần sau tới nhà của chúng tôi chơi!” Hoắc Bạch vừa đi, Hạ Đông Quân liền đem lễ vật cất đi.