.............................................
Hạ Cơ lại một lần nữa trở về cái không gian hỗn độn kia. Có lúc Hạ Cơ thoát tuyến mà nghĩ đến thuở Bàn Cổ khai thiên lập địa có phải chính là như vậy hay không. Không có một chút ánh sáng, không có hoa, không có cây, không có gió nhẹ, chỉ có mình cô.
Mỗi một lần nhiệm vụ hoàn thành, nội tâm Hạ Cơ đều chỉ có một mảnh hư vô. Trải qua nhân sinh của người khác, thay đổi chuyện xưa của người khác. Nhưng mà may mắn như vậy sẽ làm thế giới song song của cô hạnh phúc, chỉ cần vậy là đủ rồi.
"Chúc mừng, nhiệm vụ lần này hoàn thành rất tốt." Âm thanh Hệ thống giống như tiếng trẻ con. "Hiện tại bắt đầu tiếp thu cốt truyện tiếp theo."
Hạ Cát cùng Sở Bách là thanh mai trúc mã, hai đứa nhỏ vô tư. Sở Bách gia cảnh phú quý, diện mạo bất phàm, nhân trung long phượng*. Hạ Cát đến tuổi dậy thì liền đối với Sở Bách sinh ra tình cảm không giống nhau, đơn phương hứa hẹn định ước. Sở Bách chỉ lo học tập không thèm nhìn vào chút việc vặt này. Ngay cả hoa hậu giảng đường thổ lộ với cậu đều bị cự tuyệt. Hạ Cát sao dám đi lên.
*Nhân trung long phượng: "rồng giữa loài người" ý nói là người có tài năng hoặc dung mạo hoặc bất cứ thứ gì nổi bật hơn người.
Hạ Cát không mở miệng, ở trong mắt Sở Bách cô chẳng qua chỉ là một người em gái đáng yêu. Ngày thường tuy đối với cô quan tâm, nhưng mà lại chưa từng vượt qua tình yêu nam nữ. Nữ sinh chung quanh ngược lại bởi vì Sở Bách đặc thù, đối với Hạ Cát xa lánh nhiều hơn.
Hạ Cơ đơn thuần cho rằng tới tuổi, người lớn trong nhà tự nhiên sẽ vì hai người mà bàn tính hôn sự. Bởi vì ba Sở cùng với mẹ Sở cũng rất thích cô.
Không nghĩ tới, có một ngày Sở Bách bị chuốc say. Ở quán bar gặp Trần Mẫn. Trần Mẫn là sinh viên ở đại học kinh đô, gia cảnh bình thường, vẫn luôn muốn gả cho một con rùa vàng*. Tất nhiên sẽ biết Sở Bách. Không nói hai lời liền đem Sở Bách đang say mèm đỡ lên trên giường. Sở Bách uống say, bất tỉnh nhân sự. Trần Mẫn tự mình chủ động cùng cậu xảy ra quan hệ, ngày hôm sau một bộ dáng người bị hại ăn vạ Sở Bách.
* Con rùa vàng. Theo mình hiểu thì từ này nhằm để chỉ những người đàn ông có điều kiện đặc biệt tốt (như nhà giàu, đẹp trai, body chuẩn,...)
Gia giáo nhà Sở Bách rất nghiêm khắc, tự nhiên Trần Mẫn trở thành bạn gái danh chính ngôn thuận của Sở Bách. Hạ Cát âm thầm thương tâm thật lâu. Trần Mẫn biết Sở Bách đối với cô ta không yêu thích gì, nhưng vì có thể vào cửa Sở gia, cô ta liền nghĩ cách chứng minh mình mang thai rồi để cho Sở gia biết.
Ba Sở trong cơn giận dữ, đem Sở Bách giận mắng một trận. Nhưng vẫn vì hai người xử lý hôn lễ.
Hạ Cát không có tham gia hôn lễ của hai người liền xuất ngoại đi du học. Cũng cự tuyệt các tin tức về Sở Bách từ những người khác. Chỉ có thể tự mình ngày đêm cô đơn mang theo nhớ thương đối với cậu sống qua ngày.
Hạ Cát không biết, Trần Mẫn tuy rằng gả cho Sở Bách, nhưng Sở Bách lại không muốn cùng cô ta sinh hoạt vợ chồng. Không có biện pháp, giả mạo mang thai không được. Trần Mẫn chỉ có thể tự mình tìm một người đàn ông đem bụng làm lớn. Ai ngờ chuyện này về sau lại bị Sở gia biết, Sở Bách bởi vì vậy mà ly hôn.
Lúc này Sở Bách mới hiểu được trong lòng mình chỉ luôn có người kia, từ nhỏ vẫn luôn làm bạn với mình, em gái thanh mai nhà bên Hạ Cát. Sở Bách vận dụng nhiều nhân mạch đi tìm Hạ Cát. Chỉ là Hạ Cát trừ bỏ cha mẹ ra, đã chặt đứt cùng những người khác liên hệ. Sở Bách ngày ngày ở trước mặt cha mẹ Hạ gia khóc cầu. Rốt cuộc cũng nghe được tin tức của Hạ Cát.
Đứng chờ ở dưới lầu Hạ Cát chờ cô trở về. Lúc ánh mắt đầu tiên của Hạ Cát nhìn thấy Sở Bách còn nghĩ rằng mình hoa mắt, anh ấy như thế nào sẽ tới nơi này?
Nhìn người mình thích ở trước mặt, Sở Bách không biết làm như thế nào mới đúng, liền chạy tới chỗ Hạ Cát đang đứng.
Trong lòng Hạ Cát hoảng hốt, lùi về phía sau, bị ô tô chạy ở trên đường cái phía sau đụng phải. Một phút cuối cùng Hạ Cát còn nghe được tiếng Sở Bách tê tâm liệt phế* kêu.
*Tê tâm liệt phế: đau khổ tột cùng