Hạ Gục Tể Tướng

Chương 4: Q.4 - Chương 4: Bình yên cuối cùng




Edit: Vịt

Beta: Tiểu Ngạn

Cuối tháng tám Nham thành rất mát mẻ. Quân Phó gia mang đến tin vui, nhưng Phó Uy lại mang đến phiền toái.

Phó Uy đã nghỉ hưu,giờ phút này đang ở trong viện Tu Dưỡng trong Phó phủ tu dưỡng, ngồi ở trên chiếc ghế trúc đặc chế đặt ở dưới cây đại thụ xanh biếc, thảnh thơi mà bắt chéo hai chân, cầm thìa, ăn đá bào trong cái chén ở trên tay.

Ừ, vào miệng thì lạnh như băng, rồi sau đó hương vị ngọt ngào lan tràn ở trong miệng. Thật là quá ngon! Thật là không uổng công lão vất vả lén lấy băng từ trong hầm ra. Phó Uy híp mắt, bày ra bộ dạng cực kì hưởng thụ.

“Rầm rầm uỳnh —— ” Tiếng bước chân nặng nề phá vỡ sự yên lặng trong viện Tu Dưỡng.

Phó Uy lập tức mở mắt ra, trên khuôn mặt già nua tràn đầy kinh hoảng cảnh giác nhìn chung quanh.

Sau chậu hoa, không được, lần trước đã giấu ở đó nhưng ngay sau đó đã bị phát hiện.

Dưới mặt bàn. Không được, chỉ cần ngồi xổm xuống là có thể nhìn thấy.

. . . . . .

Giấu ở đâu đây? Giấu ở đâu đây trời?

Tiếng bước chân càng ngày càng gần, trên khuôn mặt già nua bắt đầu đổ mồ hôi lạnh.

Ánh mắt nhìn loạn khắp nơi đột nhiên dừng lại, nhìn cái tổ chim đặt ở trên cành cây kia. Trong mắt hiện lóe lên tia sáng. Thân thể tráng kiện vừa vận khímột cái, phi thân, rồi sau đó cầm cái chén còn hơn phân nửa đá bào đặt vào trong tổ chim. Rồi sau đó, lão lại ngồi trên cái ghế trúc, nhắm mắt, giả vờ ngủ.

“Rầm rầm uỳnh ——” theo kinh nghiệm đã có, bước chân từ xa kia đang dần tiến lại gần, rồi đến khi tiếng chân phát tiếng động cao nhất rồi dừng lại.

Phó Uy giả vờ bộ dạng vừa bị đánh thức, ngáp nói: “Này Ngô tẩu, bước đi của bà không thể nhẹ nhàng hơn được sao?”

Ngô tẩu, chưởng quản phòng bếp Phó gia, một nữ nhân béo mập cân nặng hơn hai trăm cân (1 cân = 0,5kg), giờ phút này đang dùng khuôn mặt cứng nhắc nói: “Xin lỗi, lão gia, cân nặng của nô tì không phải là do nô tì có thể khống chế được.”

Hai mắt Ngô tẩu vừa quan sát vừa nói: “Lão gia, hôm nay trong hầm băng thiếu nửa cân băng, không biết là kẻ nào lấy đi ?”

“Ha hả ——” cố nén xúc động muốn đưa tay lau đi mồ hôi lạnh trên trán, Phó Uy nụ cười cứng ngắc nói: “Kia cũng có thể là không phải do người làm, là khối băng bị tan ra đấy.”

Trong đôi mắt Ngô tẩu lộ rõ sự khinh thường, mở miệng nói: “Lão gia, khối băng tan chảy chắc là không để lại vết cắt rõ ràng như vậy đâu.”

“Ha hả — ”cuối cùng, Phó Uy không chịu được lãnh khí tản mát ra từ trên người Ngô tẩu, vừa đưa tay lau mồ hôi lạnh trên trán, vừa cười khan nói: “Ta sẽ phái cho người đi điều tra, đi điều tra.”

Hai người nói chuyện với nhau cũng không có chú ý tới chú chim ở giữa không trung đang bay về tổ. Vốn chú chim muốn ở trong tổ của mình nghỉ ngơi, từ xa lại nhìn thấy có vật lạ chiếm lấy tổ của mình, nhất thời trong mắt chú chimbùng lên ngọn lửa, nhanh chóng lao xuống, mỏ nhọn không khách khí dùng sức mổ một cái, cái chén cưu chiếm thước sào (*)đã bị một mổ đẩy ra khỏi đẩy ra khỏi tổ, rồi sau đó vừa quay quay vừa rơi tự do.

(*) Cưu chiếm thước sào: Chim tu hú chiếm tổ chim khách. Con chim tu hú vụng về không biết làm tổ nên thường đẻ trứng nhờ vào tổ chim khác nhờ nó ấp hộ. Chim tu hú non thường có kích thước lớn hơn các con chim non trong tổ đẻ nhờ nên không những chiếm tổ còn tranh hết thức ăn của các con non khác.

“Tí tách tí tách ——” đó là tiếng nước đá rơi từ trong chiếc chénnhỏ xuống khuôn mặt cứng ngắc của Ngô tẩu.

“Cạch ——” đó là tiếng khối băng trong chén đập vào khuôn mặt cứng ngắc của Ngô tẩu.

“Choang ——” đó là tiếng chén chụp ở trên đỉnh đầu Ngô tẩu.

Mắt nhìn thấy toàn bộ Phó Uy cũng không có một chút xúc động muốn bật cười chế giễu. Nhìn khuôn mặt đã tái xanh kia, mồ hôi lạnh trên trán của lão càng rơi xuống nhiều hơn.

“Lão gia, Lý tướng quân tới.” Xa xa truyền đến giọng thông báo của gia đinh.

Trên khuôn mặt già nua xuất hiện vẻ mừng rỡ, không một chút do dự, thân thể tráng kiện phi thân như mũi tên rời đi.

Ở thư phòng của Phó Uy, giờ phút này Mạc Kình đang lấy vẻ mặt câu nệ mà nghiêm túc của Lý Trọng Phi ngồi thẳng nơi đó. Mạc Kình dịch dung thuật so với Dịch Thiên mà nói cũng không xuất sắc, nhưng là, hắn có một điểm mà Dịch Thiên quả thật không cách nào bằng được. Mạc Kình am hiểu việc mô phỏng theo một người, làm cho người quen biết người đó không cách nào phân biệt.

“Phanh ——” một tiếng vang thật lớn, cửa lớn bị người ta mở ra, thân ảnh tráng kiện lập tức xuất hiện ở trước mặt hắn.

“Trọng Phi, ngươi tới thật là tốt!” Có thể chạy trốn Phó Uy không chút nào keo kiệt lời mà khích lệ hắn..

Điều này khiến cho Mạc Kình vẻ mặt khó hiểu. Nhưng mà, hắn rất nhanh thu hồi tâm tình của mình, đi thẳng vào vấn đề nói: “Phó lão tướng quân, ta nhận được bồ câu đưa tin của Phó tướng quân dùng, yêu cầu bí mật dẫn Thân Vệ Quân đến Kinh Đô.”

Vừa nói, hắn lấy ra một lá thư từ trong lồng ngực của mình.

Phó Uy không nghi ngờ gì, nhận lấy đọc thư.

Mạc Kình cúi xuống, trong đôi mắt lóe lên chút dị sắc rất nhanh, phong thư này là hắncăn cứ vào chữ mẫu của Phó Văn Kiệt trong quân đội mô phỏng lại . Đối với kĩ thuật sao chép theo mẫu của mình, hắn rất có lòng tin. Mà lý do của thư, cũng làm cho người tin phục : Ám các ở Kinh Đô xuất hiện dị động, Thanh Quân Trắc cần gấp đội Thân Vệ Quân.

Đọc xong thư, Phó Uy từ trong thắt lưng rút ra lệnh bài, vẻ mặt đã lâu không thấy được sự ngưng trọng nói: “Trọng Phi, ngươi dẫn theo đội Thân Vệ Quân đi! Nham thành nơi này không thể không có một người làm chủ.”Nham thành là phòng tuyến đầu tiên của Cảnh quốc, như thế nào cũng không thể buông lỏng.

“Tuân lệnh” Mạc Kình che giấu sự mừng rỡ mình vô cùng tốt, cung kính nhận lấy lệnh bài.

***

“Ai ——” trong Bác Nhã các truyền ra tiếng buồn bã than thở của mỗ nữ.

Ngáp, phó Vân Kiệt lười biếng nằm ở trên giường: ai, nửa tháng qua thật không giống như là người dang sống. Ở hiện đại , thường xuyên nghe người ta kết hôn là việc khổ nhất của đời người, may mắn cả đời chỉ có một lần. Nàng ngược lại thì rất tốt, một lần ở Nham thành, bây giờ ở Kinh thành thêm một lần nữa. Nham thành là tự mình làm chủ, vậy nênngày đó thành thân chỉ mệt mỏi một chút. Nhưng là, bây giờ không thể như thế. Hôn lễ của Tể tướng và Thái phó được cả triều đình chú ý. Tiểu Hoàng đế vì biểu đạt kính trọng cùng chúc phúc đối với hai người, lại yêu cầu Lễ bộ lấy hôn lễ của hai người bọn họ làm nhiệm vụ thiết yếu của tháng này. Mà tiểu Hoàng đế vì để cho Thái phó của mình có nhiều thời gian hơn để chuẩn bị hôn lễ, riêng thời gian yêu cầu đi học chỉ vào buổi sáng, đem thời gian buổi chiều của phó Vân Kiệt đều giao cho Lễ bộ. Vì vậy, hơn một nửa người của Lễ bộ mỗi ngày chuyển động xung quanh nàng, quay quanh nàng khiến nàng thấy choáng váng. Để cho người phát điên chính là những thứ lễ nghi kia: cái gì mà cười không lộ răng; cái gì mà bước đi không tiếng động; cái gì mà ăn uống không phát ra tiếng…Tất cả những thứ kia làm nàng có xúc động muốn lật bàn, đánh mấy lão già cổ hủ kia một trận tơi bời.

Quyết định hôn lễ của họ sẽ tổ chức vào ba ngày sau. Thời gian cực khổ của nàng rất nhanh sẽ kết thúc.

Mỗ nữ vốn lười biếng bỗng nhiên đôi mắt sáng đang khép hở mở ra, lưu loát tung mình xuống giường.

“Két ——”tiếng cửa mở rất nhỏ, một thân ảnh cao gầy áo trắng xuất hiện.

Đôi mắt đen vì không nhìn thấy người kia ở trên giường mà có chút nghi hoặc.

“Triệt ——” bỗng nhiên sau lưng trầm xuống, bên tai truyền đến tiếng gọi đầy ngọt ngào.

Đôi mắt đen lộ ra nhu tình. Gần đây Kiệt càng ngày càng hay thích làm nũng với hắn.

“Triệt ——” ngửi được mùi hương nhàn nhạt trên người Phạm Dương Triệt, nàng không kiềm chế được dán thân thể chặt vào sau lưng hắn, biến khoảng cách giữa hai người bằng không.

Thân ảnh cao gầy cứng đờ, đôi mắt đen càng thêm sâu. Trời ơi, đây là địa ngục sao? Hắn có thể cảm nhận được rõ ràngở phía sau dán vào lưng mình có bao nhiêu gợi cảm, có bao nhiêu mềm mại. Hắn thật sự muốn ôm nàng thật chặt, đè nàng ở phía dưới thân mình. Nhưng, hắn lại không thể làm như vậy. Lý trí cùng tình cảm giằng co nhau làm hắn cực kì khó chịu.

Trong đôi mắt sáng lộ ra sự ảo não cùng vẻ thất bại: đáng giận, nàng làm đến mức như thế này là đã vô cùng khó khăn rồi, vì sao Triệt vẫn còn thờ ơ như vậy? Nửa tháng qua, Triệt cũng không có hôn nàng. Chẳng lẽ, mị lực của nàng giảm xuống? Không được, nàng không thể để cho Triệt đối với mình mất đi hứng thú.Trong giây látmột ngọn lửa bùng cháy trong đôi mắt sáng, môi đỏ mọng thổi khí vào tai người kia.

Hơi thở nóng rực bên tai khiến cho Phạm Dương Triệt thiếu chút nữa không thèm để ý mà ôm lấy nữ nhân lớn mật này thật chặt. Dùng hết toàn bộ sức lực, hắn vô cùng khó khăn kéo hai tay đang quấn chặt trên cổ mình xuống, rồi sau đó vừa đi về phía chiếc bàn, vừa nói: “Kiệt, hôm nay ta sai người làm nước táo cho nàng này, còn có…”

Hắn xoay người, đang muốn tiếp tục giới thiệu, đập vào mắt là khuôn mặt ảm đảm cùng uất ức khiến cho hắn hoảng hốt. Hắn vội vàng tiến lên, lo lắng hỏi: “Kiệt, nàng làm sao vậy? Có chỗ nào không thoải mái sao?”

Gạt bỏ bàn tay đang muốn nâng khuôn mặt của mình lên, đôi mắt sáng còn vương nước mắt, giọng nói ấm ức mang theo sự lên án: “Triệt, có phải chàng không yêu ta nữa phải không?”

“Làm sao ta có thể không yêu nàng được?” Hắn lớn tiếng nói: “Ta yêu nàng.”

“Gạt người. Chàng yêu ta, vì sao gần đây ngay cả hôn cũng không hôn ta?” Nàng tức giận phản bác.

Trong thời gian nữ nhân mang thai cảm xúc thay đổi thất thường, điều cần làm lúc này là cố gắng hết sức trấn an cảm xúc nàng ấy. Trog đầu Phạm dương Triệt bỗng hiện ra một chú ý trong hạng mục công việc《Những việc cần chú ý trong thời gian mang thai》. Đôi mắt đen lộ rõ sự dịu dàng, môi mỏng cúi xuống, khẽ hôn một cái lên đôi môi đỏ mọng kia bởi vì uất ức mà chu lên: “Ngốc ạ, sở dĩ ta không đụng tới nàng không phải bởi vì nàng không quyến rũ, mà là ta sợ vừa chạm vào nàng, sẽ không thể khống chế được ham muốn của bản thân.”

Môi mỏng rời đi, khẽ cắn vành tai của nàng, giọng nói trầm khàn đầy mị lựa: “Bởi vì, ta rất khao khát nàng!”

“Uỳnh ——” khuôn mặt của nàng trong nháy mắt đỏ lên. Khẽ đẩy thân thể trước người, nàng đi về phía bàn để đồ ăn: “Triệt, lần này chàng mang đến cho ta cái gì vậy?”

Liếc nhìn nàng một cái, vành tai vẫn đỏ như cũ, trong trong đôi mắt đen ánh lên vui vẻ: Kiệt, vẫn ngây thơ như vậy, xấu hổ như vậy.

Thu hồi nụ cười trong lòng, hắn đi qua, giải thích rõ cho nàng, rồi sau đó dịu dàng đút cho nàng ăn.

Bên trong phòng ngập tràn không khí ấm áp.

Ở một nơi hẻo lánh của Kinh Đô.

Dịch Thiên hài lòng nhìn tác phẩm tâm đắc trên giường, đôi mắt huyết sắc hiện lên sự hưng phấn: cuối cùng, cuối cùng hắn cũng đã hoàn thành. Ha ha, có vật này, phó Vân Kiệt sẽ vĩnh viễn trở thành của hắn rồi.

Cẩn thận cất giấu vật kia xong, lúc này hắn mới đứng dậy, đi tới trước bàn để mười mấy bình kia, cầm lấy một lọ màu xanh biếctrong đó, để vào trong ngực, quay đầu xác nhận một lần nữa cái vật phẩm kia một chút, sau khi xác định không người nào có thể phát hiện, hắn mới ra khỏi cửa phòng.

***

Mặt trời mới nhô lên cao chiếu sáng thủ đô Cao quốc ——cùng với đài đăng cơ. Đăng cơ đài là sử dụng cho tân hoàng đế lên ngôi.

Hoắc Vu —— trước đây là Tam hoàng tử của Cao quốc , bây giờ là tân đế của Cao quốc, giờ phút này trên người đang mặc long bào bên trên thêubức tranh hình rồng, đang đợi người đọc xong bản chiếu cám ơn đất trời. Chỉ một lát nữa thôi, chỉ một lát nữa thôi, là hắn có thể nhận được ngôi vị Hoàng đế mà hắn thiết tha mơ ước, sẽ trở thành vua của Cao quốc rồi.

Mắt màu lam mang theo hưng phấn cùng vẻ hiển nhiên nhìn một lượt văn võ bá quan quỳ dưới đài: mặc dù nơi này có một nhóm vẫn luôn chống đối hắn, nhưng không sao, chờ sau khi hắn đăng cơ, hắn sẽ ngay lập tức đem những người này diệt trừ.

Hoắc Vu nhếch mép mang theo sự châm chọc: Ha ha, Hoắc Thiên Thụy người mà bọn hắn chờ đợi sẽ không bao giờ … có thể xuất hiện nữa. Đêm qua, cuối cùng hắn cũng nhận được tin tức của thủ hạ: Hoắc Thiên Thụy bị sát thủ mình phái đi ám sát thành công. Hắn rốt cuộc không cần lo lắng có người sẽ đến đoạt đi mọi thứ mà hắn thật vất vả mới có được nữa.

“Xin mời tân đế bước lên đài nhận mão vua!” Giọng của Đại Tế tự trầm ổn mà vangvọng khắp đài tế.

Thu hồi tâm tư như sóng cuộn trào, sửa sang lại một chút bộ long bào,bước chân trầm ổn tiến về đài đăng cơ.

“Tùng tùng tùng ——” tiếng trống phối hợp vang lên, giống như tiếng tim đập hưng phấn của hắn.

“Tùng——” tiếng trống đang vang lên đột nhiên dừng lại, cuối cùng Hoắc Vu cũng đứng ở trên nơi cao nhất của đài đăng cơ. Đôi mắt màu lam mang theo hưng phấn nhìn mão vua được quan Tế tự nhẹ nâng ở trong tay kia. Chiếc mão vua được ánh mặt trời chiếu xuống, lộ rõ ánh sáng chói mắt.

“Đăng cơ ——” Giọng nói trầm ổn và vang vọng của quan Đại Tế tự lần nữa truyền đến.

Hoắc Vu lập tức quỳ một chân xuống đất, hơi cúi đầu, để cho Đại Tế tự đội mão vua lên.

Trước mắt là một hình ảnh chí mắt, ha ha, mão vua sẽ nhanh chóng được đội lên.

Vì sao cảnh sách chung quanh có thể bay lên? Vì sao mặt trời trên bầu trời lại chói mắt như vậy? Vì sao trên đài lại có một thân thể không đầu, người mặc long bào còn đang quỳ? Thân thể không đầu đang quỳ kia sao lại quen thuộc đến thế? Trong đôi mắt màu lam lộ rõ sự sợ hãi: ĐÓ LÀ HẮN!

Ánh mắt bốn nhìn về phía Đại Tế Ti đã tháo mặt nạ của mình, đập vào mắt là khuôn mặt khí phách quen thuộc khiến cho đôi mắt màu lam mở to sợ hãi: Hoắc Thiên Thụy …….

“Rầm——” một tiếng, đầu của Hoắc Vu, lăn xuống bên cạnh, chẳng qua là đôi mắt màu lam ngập tràn sợ hãi vẫn mở to không nhắm lại được.

Mặc kệ máu đỏ tươi đang phun trào nhuộm đỏ, Hoắc Thiên Thụy bước lên trước đài, hướng về phía các văn võ bá quan dưới đài bị một màn máu tanh như vậy làm cho chấn động.

Rốt cuộc cũng có một quan viên thuộc phái Hoắc Vu tiên phong đứng lên, lớn tiếng khiển trách nói: “Hoắc Thiên Thụy to gan, lại dám giết tân đế!”

Lời vừa nói ra, ngay lập tức cũng có mười mấy đại thần cũng đứng lên, ra sức khiển trách hành vi cuồng bạo của Hoắc Thiên Thụy.

Đôi mắt lam lạnh lùng nhìn một vài đại thần vừa đứng lên, Hoắc Thiên Thụy cũng không vì hành vi của mình mà cãi lại một câu nói, chẳng qua là lạnh lùng nhìn những kẻ kia đang lớn tiếng khiển trách, ý đồ cũng cổ động những người khác. Môi mỏng nhếch lên đầy châm chọc: mấy kẻ bị Cảnh quốc mua chuộc cho là chỉ cần là động động miệng lưỡi là có thể để cho đại thần hắn dốc lòng bồi dưỡng thay đổi mũi nhọn sao? Ngu xuẩn!

Trải qua một khắc đồng hồ không ngừng khiển trách, nhữngquan viên kia cũng bắt đầu ý thức được trên mặt những đại thần khác đều là thờ ơ, chú ý tới sự lạnh lùng trên mặt Hoắc Thiên Thụy. Tiếng khiển trách từ từ giảm bớt, rồi dần biến mất.

“Giết!” Một tiếng nói đơn giản mà dứt khoát từ trong miệng Hoắc Thiên Thụy bậtra.

Vừa dứt lời, mười mấy mũi tên bắn chuẩn đúng vào những quan viên vừa đứng lên.

“Rầm rầm rầm——” Đây là tiếng động những quan viên bị ngã xuống đất.

“Uỳnh uỳnh rầm——” đó là tiếng động của kị binh ẩn nấp xung quanh xuất hiện.

Trong giây, cả đài đăng cơ bị đoàn kị binh vây tròn xung quanh.

Đại đa số đại thần đều mang theo sùng bái mà nhìn người ngạo nghễ đứng trên đài kia. Có một phần nhỏ đại thần thì mang theo kinh hãi nhìn người lạnh lùng kia.

“Đăng cơ!” Hoắc Thiên Thụy dùng nội lựcphát ra tiếng nói.

Những quan Tế tự kia vội vàng thu hồi sự sợ hãi cùng bối rối trong lòng. Phó quan Tế tự vội vàng cầm mão vua từ trong tay Đại Tế tự, đội lên trên đầu Hoắc Thiên Thụy đang nửa quỳ dưới đất.

“Lễ đăng cơ kết thúc! Chúc mừng Tân Đế!” Phó quan Tế tự mở miệng nói.

“Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!” bách quancùng nhau quỳ lạy hô to.

Trên người không mặc long bào, chỉ có một bộ quan phục của quan Tế tự bị máu nhuộm đỏ, Hoắc Thiên Thụy đầu đội mão vua, ngạo nghễđón nhận quỳ lạy của bách quan.

Một màn này được Sử quan ghi lại mãi mãi trong sử sách.

Tân đế Cao quốc —— Hoắc Thiên Thụy cuối cùng cũng lên ngôi vua trở thành tân đế.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.