“Ngươi lao tâm muốn bày ra hôn lễ khác thường này là vì muốn giấu
giếm giới tính của nam nhân này, vì có thể danh chính ngôn thuận cưới
nam nhân này, đúng không?” Khác với tiếng gầm thét giận giữ vừa rồi, lần hỏi này vô cùng nhẹ nhàng, nhẹ như hỏi chuyện thời tiết. Nhưng mà, ai
cũng có thể nghe ra cơn giận giữ trong thanh âm bình tĩnh không gợn sóng này.
Đôi mắt sáng hiện lên tinh quang, vẻ mặt nàng chợt tắt, ngưng tụ công lực toàn thân đáp lại nam nhân bình tĩnh khác thường kia. Hắn thực sự
quá bình tĩnh, bình tĩnh giống như trước khi bão táp về.
Đôi mắt màu lam bắt đầu khởi động, nhìn chằm chằm dung nhan nghiễm
nhiên thừa nhận kia, bỗng nhiên thân hình hắn khẽ động, nhanh như sấm
sét xuất hiện trước mắt nàng.
Phó Vân Kiệt bởi vì động tác nhanh chóng của hắn mà hoảng hốt, rất
nhanh đánh ra một chưởng hướng vào ngực hắn, muốn bức lui hắn.
Ra chiêu mau lẹ như gió, Hoắc Thiên Thụy tay phải kìm chặt cổ tay
nàng, tay trái khẽ nhấc, động tác vô cùng dịu dàng vuốt ve dung nhan
ngày nhớ đêm mong này, tiếng nói trầm thấp tràn ngập tình cảm: “Vân
Kiệt, ngươi thực thật sự đẹp, đẹp khiến ta bằng lòng dùng tất cả đổi lại ngươi. Ngươi cũng biết ta yêu ngươi nhiều thế nào. Vân Kiệt, ngươi còn
nhớ rõ lý do ngươi cự tuyệt ta ngày đó không? Ngươi nói bởi vì ta là nam nhân, ngươi thích nữ nhân, cho nên không thể tiếp nhận tình cảm của
ta.”
Bỗng nhiên, hắn xoay tay trái, chuẩn xác bóp cổ Phạm Dương Triệt, dịu dàng trong đôi mắt màu lam bị thay thế bởi sự khắc nghiệt, tiếng nói ôn hòa trở nên lạnh lùng: “Như vậy, nam nhân này tính là cái gì?”
Cổ bị bóp lại khiến khuôn mặt trắng nõn của Phạm Dương Triệt vì khó có thể hô hấp mà đỏ lên.
“Đừng!” Phó Vân Kiệt kêu to lên, chân phải dùng sức đá một cái, thoát khỏi sự trói buộc của hắn.
Hoắc Thiên Thụy thân hình khẽ động, đã kéo Phạm Dương Triệt trên
giường xuống dưới, giam giữ trước người. Tay trái không hề rời đi nửa
phần, vẫn bóp chặt cổ Phạm Dương Triệt.
Nhìn gương mặt tuấn mĩ kia đỏ lên, đôi mắt sáng nhanh chóng lộ ra vẻ
sắc bén, tay phải nàng âm thầm di chuyển ra sau. Súng mê vẫn dùng làm
phòng thân đã được nàng giấu bên hông.
“Vân Kiệt, ta khuyên ngươi tốt nhất đừng làm bừa. Tuy rằng, ám khí
kia của ngươi quả thật vô cùng lợi hại, nhưng mà, tin ta, tốc độ bẻ gãy
cổ hắn của ta tuyệt đối rất nhanh.” Đôi mắt màu lam nhìn chằm chằm dung
nhan vì giận giữ mà vô cùng xinh đẹp kia.
“Rốt cuộc ngươi muốn thế nào?” Nàng thất bại buông tay. Bởi vì nàng
biết bản lĩnh của nam nhân này cực nhanh ngay cả chính mình cũng cảm
thấy không bằng.
“Ngươi không thích nữ nhân, ngươi thích nam nhân, đúng không?” Thanh âm nghiến răng nghiến lợi vang lên.
“Đúng.” Nàng không chút do dự đáp lại. Nàng là nữ nhân, không có hứng thú đi làm đồng tính luyến ái.
“Lý do ngươi cự tuyệt ta ngày đó là nói dối ?” Tiếng gào xen lẫn nồng đậm tức giận vang lên. Nhớ tới bản thân mình tìm đủ mọi cách củng cố
thế lực, khơi mào nội loạn Cảnh quốc, làm suy yếu thế lực Cảnh quốc, chỉ vì có thể danh chính ngôn thuận giành được hắn, khiến hắn không còn
gánh nặng mà tiếp nhận mình. Không ngờ, lý do ngày đó thế mà lại là lời
nói dối. Như vậy, ba năm nay, rốt cuộc hắn vì cái gì, rốt cuộc là vì cái gì. Căm phẫn khiến hắn gào lên nghi vấn dưới đáy lòng: “Vì sao muốn lừa ta? Vì sao?”
Đau đớn trong tiếng la kia khiến nàng xúc động. Nàng thu hồi giận dữ
trong lòng, bình tĩnh nói với hắn: “Bởi vì, ta không thương ngươi.”
Bốn chữ ngắn gọn, giống như lưỡi dao sắc bén nhất trong thiên hạ cắm
vào lồng ngực hắn, lập tức khiến gương mặt khí phách trở nên trắng xanh. Chưa bao giờ biết trái tim lại có thể đau đớn như thế, hô hấp có thể
khó khăn như thế. Bi thương nhắm lại đôi mắt màu lam, hắn không muốn
khiến bản thân mình tiết lộ quá nhiều cảm xúc cho người khác biết. Đến
khi ánh mắt màu lam mở ra lần nữa, chỉ còn lại vẻ rét lạnh như băng.
Đôi mắt màu lam nhìn chằm chằm dung nhan nôn nóng kia, tiếng nói trầm thấp lại mềm nhẹ vang lên: “Vân Kiệt, ngươi biết không? Từ nhỏ đến lớn, chưa từng có thứ gì mà ta không chiếm được. Muốn, ta sẽ dùng tất cả thủ đoạn để đoạt được: Thanh danh, quyền thế, uy tín cùng vị trí thái tử.
Ta muốn, liền nhất định phải đoạt được. Mà ta không chiếm được, người
khác cũng đừng hòng có được.” Đôi mắt màu lam hiện lên vẻ xơ xác tiêu
điều, tay trái thắt lại.
“Ự……” Cổ đột nhiên bị chèn ép khiến vẻ mặt Phạm Dương Triệt vừa thoáng cái khôi phục lần nữa đỏ lên.
“Đừng!” Phó Vân Kiệt keeo to lên, tay phải nhanh chóng lấy ra súng lục gây mê bên hông, nhắm thẳng vào Hoắc Thiên Thụy.
Hoắc Thiên Thụy không đồng ý lắc đầu nói: “Vân Kiệt, không phải đã
nói với ngươi tốc độ vặn gãy cổ của ta còn nhanh hơn ám khí của ngươi!”
“Ta biết.” Vừa dứt lời, nàng xoay súng gây mê lại, nhắm họng súng vào ngực mình.
“Ngươi –” Đôi mắt màu lam tràn đầy kinh ngạc, nhìn chằm chằm nàng.
“Ta biết tốc độ của mình không nhanh hơn ngươi, nhưng mà với khoảng
cách gần thế này, nếu họng súng này nhắm vào ngực ta, hẳn là có thể
nhanh hơn tốc độ của ngươi.” Trên gương mặt anh khí không hề có chút sợ
hãi nào, chỉ có bình tĩnh.
Hoắc Thiên Thụy thu hồi kinh ngạc, bạc môi nhếch lên châm chọc: “Vân
Kiệt, đừng tưởng rằng ngươi giả vờ thương tổn chính mình để uy hiếp ta,
ta sẽ thả nam nhân này.”
“Giả vờ?!” Đôi môi đỏ mọng nhếch lên châm biếm, tay phải nàng nhanh
chóng di chuyển sang tay trái, ngón tay cái thần tốc ấn xuống.
“Pằng –” một tiếng, máu đỏ tươi chảy xuống từ tay trái nàng, nhuộm thêm màu cho hỉ phục vốn màu đỏ tươi.
“Ngươi –” Tiếng súng kia khiến Hoắc Thiên Thụy khiếp sợ, đôi mắt màu
lam nhìn chằm chằm kia vết máu đang dần loang rộng kia, tầm mắt di
chuyển lên trên dừng lại ở gương mặt xinh đẹp vô cùng cương quyết kia,
tiếng nói chua xót vang lên: “Vân Kiệt, ngươi liền yêu người nam nhân
này như vậy, yêu đến mức ngay cả tính mạng cũng có thể không cần?”
Đôi mắt đen của Phạm Dương Triệt tràn đầy hoảng hốt nhìn đôi tay đã nhiễm máu đỏ kia.
Nàng không hề quan tâm vết thương bên tay trái, con mắt sáng nhìn
chằm chằm hai nam nhân trước mắt, tiếng nói mềm nhẹ lại vô cùng kiên
quyết vang lên: “Đúng. Ta yêu nam nhân này, yêu đến có thể không cần cả
mạng sống.”
Cùng với lời nói phảng phất như là tuyên ngôn kia, Phạm Dương Triệt
chỉ cảm thấy trái tim mình đập như trống, rung động nào đó chưa được
phân tích kỹ càng trong lòng bị kích hoạt. Hắn biết rõ tình cảm này
không phải là vui sướng vì tính toán của mình đã thành công, mà là một
loại tình cảm xao động không thể nào thăm dò được.
So với Phạm Dương Triệt kích động, sắc mặt Hoắc Thiên Thụy vì tuyên
ngôn tình yêu này mà đột nhiên trở nên xanh mét. Đau, cái loại đau đớn
như là trái tim bị móc ra này khiến đôi mắt màu lam vốn chứa đựng chua
xót và đau kịch liệt mất đi màu sắc, trở nên lạnh như băng dị thường.
Đây là Hoắc Thiên Thụy lãnh khốc mà lần đầu tiên Phó Vân Kiệt nhìn
thấy. Nàng biết rõ mình đã làm tổn thương sâu sắc người nam nhân trước
giờ luôn bá đạo cứng rắn này.
Bỗng nhiên, xa xa truyền đến tiếng bước chân, hiển nhiên đã có người chú ý tới tình hình khác lạ bên này.
Tay trái buông lỏng, buông nam nhân trước người ra, khi Hoắc Thiên
Thụy chậm rãi đi đến bên cạnh Phó Vân Kiệt, dừng bước, nói nhỏ bên tai
nàng: “Phó Vân Kiệt, ngươi giỏi, giỏi lắm. Dùng lời nói dối đùa bỡn ta
ba năm. Hôm nay, ta tạm thời buông tha ngươi. Nhưng mà, ngươi phải nhớ
kỹ không có người có thể lừa gạt ta rồi, còn có thể bình yên vô sự. Một
ngày nào đó, ta sẽ khiến ngươi cam tâm tình nguyện nằm dưới thân ta, cầu xin ta!”
Vừa dứt lời, Hoắc Thiên Thụy nhanh chóng đi ra cửa chính phi thân mà
đi, giải huyệt cho Liên Hằng. Hai chủ tớ biến mất trong màn đêm.