Hạ Gục Tể Tướng

Chương 1: Q.2 - Chương 1: Kinh thành bát quái




Edit: Osicase Beta Bỉ Ngạn

Tháng bảy kinh thành rất nóng bức. Ánh mặt trời nóng rực đem những người đang qua lại trên đường lớn nướng đến nỗi khao khát trên đường đều có bóng râm. Hiển nhiên hy vọng xa vời này là không có khả năng thực hiện. Mà những khách điếm, tửu lâu mở dọc theo ven đường, liền trở thành nơi tránh nắng của những người đi đường. Bởi vậy, khi ánh mặt trời chói chang nhô lên cao trên đường lớn của kinh thành, ngoại trừ xe ngựa đi lại, người đi đường rất ít. Mà khách điếm cùng tửu lâu ven đường chỗ ngồi đều chặt kín. Dưới ánh nắng chói chang, uống trà lạnh giải nhiệt, nghe tin tức bát quái, cũng thấy mãn nguyện! Mà khách điếm có cái tên Mãn Ý giờ phút này như trước trở thành khách điếm làm ăn tốt nhất trong tất cả các khách điếm ở xung quanh.

Nhìn sự trang hoàng bên ngoài và bên trong của khách điếm Mãn Ý cùng với những khách điếm khác cũng không có cái gì khác biệt, nhưng, nó lại có được ưu thế hạng nhất mà những nơi khác không thể bằng được: Đó là bên trong khách điếm có đặt một bức tường rất lớn trên mặt bức tường có đủ các loại phiên bản bát quái. Bát quái cũng là từ xuất hiện từ hai năm trước, gần đây được lưu hành rất phổ biến. Vậy bát quái có ý nghĩa gì? Thực ra ý nghĩa của từ bát quái không phải là chỉ đạo sĩ, mà là để chỉ khi nhàm chán, nói chuyện về những chuyện thú vị của những người có tiếng tăm trong kinh thành này. Ở kinh thành những thú vui tiêu khiển vô cùng nghèo nàn, lúc rảnh rỗi thì bát quái một chút những chuyện thú vị của những lão gia cùng quan viên có tiếng tăm kia, đây chính là cách điều hòa cuộc sống vô cùng tốt nga! Cũng không biết lão bản của khách điếm Mãn ý này là loại người thần kỳ như thế nào, lại có thể có được những chuyện bát quái thú vị : Như y phục của hoa khôi đệ nhất kinh thành được may ở tiệm may nào; hiện nay trong hoàng cung những cung nữ cùng thái phi thích chải kiểu đầu gì; lão Thượng Thư đã qua tuổi bảy mươi năm nay lại nạp thêm một phòng tân thiếp thất( vợ bé) mới mười sáu tuổi……

Mà khách điếm Mãn Ý mỗi ngày đem những bát quái này chỉnh lý lại một lần nữa, rồi sẽ liệt kê ra ba chuyện bát quái đứng đầu. Gần đây suốt ba tháng trời, có ba bát quái vẫn trụ vững đó chính là ba sự kiện: Bát quái thứ nhất đạt danh hiệu Trạng Nguyên là tiểu hoàng đế cứ mười ngày lại tổ chức thi tuyển chọn lựa Thái Phó một lần.

Lại nói tiểu hoàng đế năm nay cũng bảy tuổi rồi, sớm đã qua độ tuổi vỡ lòng. Về lý, việc chọn Thái Phó này hẳn là nên chọn lựa từ hai năm trước. Lúc trước, khi lão hoàng đế vẫn còn, người được chọn làm Thái Phó chính là đại nho đệ nhất của triều đình – Tôn Trí Viễn. Nghe nói Tôn Trí Viễn từng là lão sư của Tể tướng Phạm Dương Triệt. Mà năm Phạm Dương Triệt mười tám tuổi đã có thể đoạt được ngôi vị Trạng Nguyên, có thể thấy được vị Tôn Trí Viễn này học vấn uyên bác. Có đại nho như vậy dạy tiểu hoàng đế quả thực rất thích hợp. Thế nhưng, ba tháng trước, không biết vì sao vị Tôn đại nho này lại dâng lên một tấu chương muốn cáo lão hồi hương. Cũng đúng, vị Tôn đại nho này đã ngoài bảy mươi tuổi, dần dần già đi, mắt đã mờ quả thật không thích hợp đảm nhiệm việc dạy bảo quân vương này, mà chức Thái Phó lại quan trọng như thế. Vì vậy, cần phải chọn lựa một vị Thái Phó mới. Chức vị Thái Phó tuy nhìn như không có thực quyền gì, nhưng chỉ cần suy nghĩ một chút thì mọi người sẽ rõ tầm quan trọng của chức vị này. Hiện tại tiểu hoàng đế mới chỉ có bảy tuổi, ở sâu trong thâm cung. Thái Phó là người duy nhất có thể danh chính ngôn thuận tiếp cận tiểu hoàng đế, cũng là người duy nhất có năng lực có cơ hội ảnh hưởng đến tiểu hoàng đế còn chưa có suy nghĩ chín chắn, truyền bá những tư tưởng của mình đến người( người ở đây là chỉ tiểu hoàng đế).

Về lý đã có cuộc tuyển chọn so tài này, thì người được chọn hẳn là đã sớm chọn được rồi. Làm sao lại phải kéo dài đến ba tháng chứ? Nguyên nhân chính là các hạng mục của cuộc tuyển chọn so tài này quá mức hà khắc. Hai vị phụ vương( phò trợ vua) – Khánh Vương gia và Tấn Vương gia tay cầm quyền lực của Cảnh quốc đều nhất trí cho rằng phải chọn lựa cho tiểu hoàng đế một vị tiên sinh văn võ song toàn. Bởi vậy, các hạng mục của các trận đấu chọn lựa liền chia làm hai phần văn, võ. Đề mục của phần văn chính là đề mục do Tôn đại nho trước khi đi tự mình ra đề. Về phần cái đề mục kia rốt cuộc là như thế nào, đến nay còn không có người biết. Bởi vì thi văn xếp sau thi võ. Tới nay còn không có một người thông qua cuộc thi võ. Phần thi võ lần này lại có thống soái của Ngự Lâm quân – Lâm Nghiêu kiểm định, chỉ cần đánh ngã hắn mới được tính là vượt qua cửa ái. Thế nhưng, căn cứ vào tình hình trước mắt mà nói, vẫn chưa có một người nào vượt qua được. Bởi vì vị Lâm Nghiêu kia chính là cao thủ đệ nhất trong kinh thành. Mỗi lần có rất nhiều người đến khiêu chiến, thế nhưng mọi người toàn là đứng thẳng tiến vào, nằm ngang đi ra ngoài( ý nói bị đánh đến nỗi tàn phế không đi lại được) . Đúng là bởi vì cuộc so tuyển chọn hà khắc như thế, mới khiến cho vị trí Thái Phó vẫn trống không đến nay.

Bát quái thứ hai đạt danh hiệu Thám Hoa là toàn bộ tin tức về Bắc tướng Phó Vân Kiệt. Các nam nhân muốn biết sự tích anh hùng quét sạch ngàn quân bảo vệ quốc gia của Phó Vân Kiệt, các nữ nhân thì muốn biết toàn bộ suy nghĩ trong mắt của vị lang quân lý tưởng Phó Vân Kiệt này. Ví dụ như, hắn thích dạng nữ tử gì này? Hắn gần gũi với loại nữ tử như thế nào này?…… Nếu không phải vì chú ý đến địa vị và thể diện của hoàng thất, chỉ sợ bát quái này đã vượt qua cả bát quái về tiểu hoàng đế, trở thành Trạng Nguyên ý chứ! Dù sao, dân chúng đối với vị tiểu hoàng đế mới bảy tuổi ở trong thâm cung cũng không có bao nhiêu tình cảm. Vậy nên một chút tình cảm sùng kính đối với hoàng đế đều đã bị che khuất trước sự tích anh hùng của Phó Vân Kiệt.

Bát quái thứ ba được Bảng Nhãn chính là tin tức về Nam tướng Phạm Dương Triệt. Ví dụ như, Nam tướng bởi vì bệnh tật bỏ bê công việc bao nhiêu ngày. Nam tướng gần đây có vừa ý cô nương nhà ai hay không! Đương nhiên chuyện này mới nhận được nhiều sự quan tâm nhất. Nam nhân quan tâm bát quái này, chỉ do nguyên nhân hơn kém nhau. Một người có dung mạo xấu xí như vậy, lại không có “Năng lực”( ý nói bất lực á về chuyện kia á (>”, không có “Hùng phong”(cái này các nàng tự hiểu nha t k giải thích đâu (=.=)* Bỉ Ngạn: Cái này… thì là cái… ấy đấy :”>) ở phía dưới của nam nhân, nói đến chuyện này ai mà không muốn giẫm một chân lên mà nói rõ bản thân mình có bao nhiêu lợi hại. Mà nữ nhân quan tâm vấn đề này là do chỉ sợ người trong nhà bởi vì ham hư danh có con rể là Tể tướng mà đem gả mình qua đó. Dù sao, không có cô nương nhà nào muốn gả cho một nam nhân có dung mạo vừa xấu xí lại không có “năng lực”.

“Nghe gì chưa, đến hôm nay vị Tể tướng ốm yếu kia liên tiếp một tháng không có vào triều sớm . Có thể nói năm nay là lâu nhất .” Người khách nhân lần đầu tiên đến khách điếm Mãn Ý rất đắc ý đem tin tức bát quái mà chính mình thật vất vả mới dò hỏi được nói ra.

Lời này vừa nói ra lập tức nhận được sự khinh thường của tất cả mọi người. Người nọ vẫn còn ngơ ngác không rõ nguyên nhân. Một khách nhân tốt bụng giơ lên ngón tay đem tầm mắt người nọ hướng đến chiếc bảng bát quái nổi danh kia, chỉ thấy dưới cột phần bảng nhãn, rõ ràng có ghi Tể tướng bỏ bê công việc: 33 ngày. Số liệu chuẩn xác như thế khiến cho người nọ lập tức lùi về chỗ ngồi của chính mình, vùi đầu vào bàn bới cơm giống như là rất đói.

“Nghe nói gì chưa, Tể tướng ốm yếu của chúng ta rốt cục có thể xuống giường. Nghe nói, ngày ấy ngày mai muốn tham gia cuộc so tài chọn lựa Thái Phó.” Một người nam nhân vô cùng đắc ý mà đem bát quái mình mới vừa biết được nói ra. Cũng may hắn có thân thích tham gia công tác chuẩn bị cho cuộc so tài chọn lựa, cho nên hắn mới biết trước được tin tức này. Ha ha, ngày mai hắn có thể lấy được phí thông báo của khách điếm Mãn Ý rồi. Khoản phí thông báo này là do khách điếm Mãn Ý vì có thể thu thập được tin tức bát quái lớn nhất, mà đề ra . Chỉ cần ngươi có thể cung cấp bát quái mới nhất, một khi chứng minh là thật có thể lấy được phí thông báo. Đương nhiên, phí thông báo này ít hay nhiều còn phải căn cứ vào mức độ chấn động của tin tức bát quái mà xác định .

“Thật vậy sao? Ta đây ngày mai phải nhanh chân đến xem.” Một khách nhân từ nơi khác đến kêu lên. Dù sao, hắn đối với cuộc so tài chọn lựa Thái Phó cùng với vị Tể tướng nam nhân đáng thương trong truyền thuyết dung mạo vừa xấu lại “Không được” được liệt trên bảng bát quái kia quả thật rất tò mò.

“Ta cũng phải đi xem!”

……

Lập tức có rất nhiều khách nhân cũng phụ họa theo.

Trong chốc lát, khách điếm thật là náo nhiệt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.