Hạ Gục Tể Tướng

Chương 4: Q.1 - Chương 4: Nam tướng Bắc Tướng




“Này này này, mọi người có nghe nói không, ba ngày trước, Phó tướng quân của chúng ta đơn thương độc mã đem sơn trại của bọn thổ phỉ thiêu cháy rụi.” Tiếng nói bàn bên cạnh truyền đến phá vỡ sự trầm mặc của ba người bọn họ.

“Đã sớm nghe rồi. Phó tướng quân một mình giết trọn ổ giặc, chỉ trong một ngày đánh cho bọn chúng sợ tè cả ra quần ngồi khóc kêu cha gọi mẹ !” Có người sảng khoái phụ họa.

“Phó tướng quân quả không hổ được xưng là ‘Nam Tướng Bắc Tướng’. Chỉ một mình ngài đủ giữ quan ải, năm ngoái dùng một vạn binh đập tan ý đồ tấn công chúng ta của mười vạn đại quân Cao quốc , xứng đáng được tôn xưng là Thiên hạ đệ nhất tướng quân.”

“Đúng vậy. Nham thành chúng ta có thể phồn vinh như thế này, cuộc sống của dân chúng có thể giàu có và sung túc như vậy đều là nhờ công lao của Phó tướng quân đấy!” Mọi người cũng lập tức kêu lên phụ họa.

“Không phải nói là Nam – Bắc tướng sao? Nam tướng là vị nào vậy?” Một giọng nói yếu ớt vang lên, lập tức rước lấy khinh bỉ.

“Nam tướng này là chỉ vị Tể tướng của Cảnh quốc chúng ta. Cách đây mười năm khi hắn mới mười bốn tuổi đã đoạt được danh hiệu Trạng Nguyên gây chấn động thiên hạ, mười tám tuổi trở thành Tể tướng, vị tể tướng trẻ nhất trong lịch sử Cảnh quốc.”

“Thật là lợi hại quá!” Tiếng nói yếu ớt kia lại kinh ngạc hô lên, lại khiến mọi người xem thường thêm một chút.

“Lợi hại hơn nữa cũng chỉ là một cái ấm thuốc vô dụng. Nghe nói Tể tướng kia ba ngày một trận bệnh nhé, năm ngày một trận nặng, thường xuyên không lên triều được. Như vậy thì sao có thể làm việc vì dân chúng được! Nghe nói ~” Người nọ nói chuyện cố ý hạ thấp giọng, khiến mọi người tò mò dựng lỗ tai lên để nghe, mới nói:“Vị Tể tướng ấm thuốc kia bệnh trạng nặng đến nỗi ngay cả sinh hoạt vợ chồng cũng không có khí lực, nam nhân như vậy sao có thể sánh với Phó tướng quân anh dũng của chúng ta. Nam nhi phải giống như Phó tướng quân, vậy mới bảo vệ được đất nước.”

Tráng hán vốn đang trầm mặc nghe, mắt lập tức lộ ra sự giận giữ, muốn đứng lên giáo huấn cái tên ăn nói bậy bạ kia. Nhưng một bàn tay đã ngăn hắn lại, cúi đầu nhìn là bạch y nam tử ngăn cản hắn, không thể không ngồi xuống một lần nữa, giọng nói không phục của hắn vang lên : “Gia, bọn họ vũ nhục người.”

Bạch y nam tử chính là Nam tướng “bất lực” trong miệng mọi người – Phạm Dương Triệt. Trên khuôn mặt tuấn mỹ hiện ra nét tự giễu nói :“ Bọn họ nói cũng không sai. Thân thể của ta quả thật không không tốt, không thể vì dân chúng mà cống hiến sức lực.”

“Gia!” Thị đồng Tiểu đông nức nở nói.

Phạm Dương Triệt thu nội tâm ưu sầu lại, cười nói: “Được rồi, chúng ta vẫn nên cẩn thận nghe một chút đi! Dù sao, mục đích đến đây là vì hợp tác với Phó Vân Kiệt, nghe nhiều chuyện của hắn sau này cùng hắn tiếp xúc vẫn tốt hơn.”

Ba người lại đem lực chú ý đặt ở trên người đang nói về chiếc tích của Phó tướng quân.

“Nghe nói một đêm tối bốn năm trước, chân trời bỗng xuất hiện lên một mảnh đỏ rực.Phó tướng quân cầm trong tay thần binh khí lợi hại, từ hư không xuất hiện ở ngoại thành Nham Thành. Lúc ấy Phó lão tướng quân vừa đi ngang liền thấy, lập tức đưa hắn về nhận là nghĩa tôn tử (cháu trai nuôi) . Khi đó Nham thành rất cằn cỗi, không chỉ có tường thành mục nát không thể phòng ngự được kẻ địch đến tập kích, hơn nữa cuộc sống của dân chúng cũng đối khổ không thể dùng từ nào diễn tả được. Lúc này, Cao quốc ở phương bắc bỗng nhiên phát động năm vạn đại quân muốn đánh chiếm nham thành. Khi đó tổng tất cả binh lính từ cường binh cho đến lão binh miễn cưỡng được khoảng năm vạn, hơn nữa, triều đình cũng không cung cấp phí mua binh khí mới, binh khí trong tay đều là đồ cũ, sao có thể so sánh với đại quân hung hãn của Cao quốc. Hơn nữa, nơi gần nhất để cứu viện là Châu thành, viện binh đến cũng mất một ngày. Lúc này, Phó tướng quân, mang theo một đám nhạc sư, dùng kế khiến cho năm vạn đại quân Cao quốc không dám vào thành….”

Ánh mắt Phạm Dương Triệt hiện lên tinh quang : Đây là chiến thuật thành danh của Phó Vân Kiệt – Không thành kế. Lúc ấy thân hắn mặc trang phục hết sức hoa lệ (đẹp đẽ), mang theo một đám nhạc sư (người chơi nhạc cụ) lên trên tường thành, nghe nhạc uống rượu ca hát, giống như đang chúc mừng vì sắp thắng lợi. Mà cửa thành lại đang mở rộng ra.

Lúc đó năm vạn đại quân của Cao quốc đến trước cửa thành, nhìn thấy cửa thành mở ra, lại nghe tiếng nhạc chúc mừng, nhất thời nghi ngờ, có thể trong Nham thành đang bày ra thiên la địa võng nên không dám tiến vào thành. Cứ như vậy một ngày qua đi, năm vạn đại quan Cao quốc dù thế nào cũng không chịu vào thành. Rốt cục, khi viện binh đến, Cao quân mới biết mình đã trúng kế, nhưng lúc đó đã muộn. Phó Vân Kiệt bởi vì kế sách này và danh chấn thiên hạ. Năm đó, hắn cũng mới mười tám tuổi.

Vài năm sau đó, chiến thuật của Phó Vân Kiệt ngày càng ảo diệu, lấy ít thắng nhiều để bảo vệ được Nham thành cùng Châu thành ở gần biên giới Cao quốc. Hơn nữa, hắn không chỉ xây dựng Nham thành thành một tòa thành phòng thủ kiên cố, lại có thể đem nó phát triển phồn vinh còn hơn cả kinh đô của Cảnh quốc. Điều này nhìn vào số tiền thuế hàng năm Nham thành nộp lên là có thể nhận thấy. Mặc dù chỉ ở Nham thành tìm hiểu có nửa ngày, hắn có thể khẳng định, hiện tại Nham thành chính là nơi phồn vinh giàu có và sung túc thật sự, mà kinh đô chỉ có mặt ngoài phồn vinh, nhưng đời sống dân chúng lại vô cùng thấp. Phó Vân Kiệt thật sự là một người không đơn giản!

“Vì thế, Phó tướng quân của chúng ta so với vị Tể tướng ấm thuốc kia lợi hại hơn nhiều!” Người nói chuyện kết luận một câu .

Bốn phía quần chúng lập đứng lên phụ họa.

“Không phải là một tên lỗ mãng chỉ biết giết địch thôi sao? Có cái gì mà kính nể.” Thị đồng Tiểu Đông hừ lạnh nói.

“Không, Phó Vân Kiệt không phải là một tên mãng phu chỉ biết đánh giặc. Hắn chính là có tài trị quốc. Tiểu Đông, ngươi gặp qua châu thành nào phồn vinh không có một tên khất cái như vậy chưa. Ngay cả kinh đô cũng làm không được. Bởi vậy, hắn tuyệt đối là người đáng giá người khác kính nể.” Phạm Dương Triệt cũng không vì ghen ghét mà hạ thấp người khác, trái lại rất công bằng đánh giá. Tiểu Đông rầu rĩ cúi đầu thầm nghĩ: hắn chỉ là xem không được chủ tử bị người ta vũ nhục thôi mà!

Phạm Dương Triệt thấy thế nói sang chuyện khác: “Được rồi. Chúng ta đi lâu như vậy, về phòng nghỉ ngơi thật tốt thôi!”

Tiểu Đông ngẩng đầu nhìn chủ tử khuôn mặt đã tái nhợt, vội vã đứng dậy đỡ lấy hắn, thầm nghĩ mình thật sơ ý: thân thể chủ tử không được tốt, hắn hẳn là lúc nào cũng phải quan tâm mới đúng. Tráng hán cũng mau chóng đi tính tiền.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.