Hạ Gục Tể Tướng

Chương 25: Q.2 - Chương 25: Sự kiên nghị của Nam Tướng




Edit: Tuyết Y Beta: Sakura Một trận gió nhẹ thổi qua, lập tức trong biển hoa nổi lên một tầng lại một tầng hoa sóng. Thật đẹp. Hoa đong đưa phát ra một tầng thanh âm xào xạc, rất đẹp và thanh tịnh. Ngồi trong vườn hoa hồng Phó Vân Kiệt khẽ dựa vào vai Phạm Dương Triệt, khép hờ mắt, hưởng thụ ngọt ngào hạnh phúc lúc này.

“Triệt, sau này chúng ta có thời gian thì thường tới nơi này hẹn hò nhé!” Nàng đánh vỡ trầm mặc nói.

“Ách ~ ta cho người mua lại cái biệt viện này a!” Một vị Tể tướng thường ngày hành vi nghiêm túc kín đáo gợi ý, không thể không được chủ nhân đồng ý mà tự ý đi vào chỗ của người khác.

Thông minh như Phó Vân Kiệt tự nhiên biết rõ ý tứ ẩn trong lời hắn nói, đùa giỡn nói: “Con mọt sách.”

Nàng rời khỏi ngực hắn, đứng lên, hai tay dang ra, xấu nhan nhiễm lên một tầng kiêu ngạo, cười nói: “Biển hoa này, còn có toàn bộ Thấm Viên Xuân biệt viện đều là của ta đấy.”

Nhìn qua nghi hoặc trong đôi mắt đen, nàng cũng không trả lời ngay, ngược lại vòng vo: “Triệt, ngươi có nghe nói qua Hồi Hương Đường chưa?”

“Ân. Hồi Hương Đường là cửa hiệu chuyên bán nước hoa. Cửa hiệu trải rộng khắp toàn bộ tất cả các châu thành Cảnh quốc, ngay cả Cao quốc đều có cửa hiệu của Hồi Hương Đường.”

Nước hoa là một loại nước kì lạ có thể mang đến mùi thơm. Xức nước hoa, mùi thơm có thể kéo dài đến hai canh giờ. Hai canh giờ sau, tuy mùi thơm nhạt dần, nhưng mà vẫn còn có hương thơm sâu thẳm kéo dài quấn quanh trên người, thời gian có thể dài đến bốn giờ. Nói cách khác sau xức nước hoa, hiệu quả kéo dài sáu canh giờ. Chính vì tác dụng một cách đặc biệt này, giá nước hoa trở nên vô cùng đắt đỏ. Mà nước hoa trong bình Lưu Ly quý hiếm giá cả càng đắt kinh người. Một lọ nước hoa nhỏ có thể bán được hơn một ngàn lượng. Hơn nữa, nước hoa Hồi Hương Đường bán có nhiều loại hương: hương Mẫu Đơn, hương Bách Hợp, hương Hoa Cúc… Hắn đã từng ngửi qua một loại hương có tên là “Quân tử” hương: thanh u thanh nhã, đúng như quân tử thời xưa. Cũng bởi vì nước hoa “Quân tử” này, hắn mới biết đến Hồi Hương Đường.

“Toàn bộ tất cả nguyên liệu điều chế nước hoa của Hồi Hương Đường đều đến từ đây.” Nàng hai tay giơ lên cao cười nói.

“Hồi Hương Đường là ngươi mở sao?” Trong đôi mắt đen hiện lên tinh quang. Hắn đã từng bí mật điều tra Hồi Hương Đường đột nhiên xuất hiện này, tra được nó cùng hiệu thuốc xuất hiện mấy năm nay —— Hồi Xuân Đường, Lưu Ly phường bán lưu ly tinh xảo có liên quan. Sau lưng rất có thể là cùng là một người thao túng. Nhưng mà, người giật dây kia cuối cùng là ai. Hắn cũng không điều tra ra được.

“Uh! Hồi Hương Đường kiếm được lợi nhuận nhiều nhất đấy. Phí tổn thấp, giá bán cao. Còn có Hồi Xuân Đường, Lưu Ly phường đều là ta mở đấy.” Nàng cũng không lảng tránh, ngược lại thẳng thắn nói.

Hắn biết rõ bởi vì Phó Vân Kiệt đối với chính mình buông xuống cảnh giác, hoàn toàn tín nhiệm chính mình. Nội tâm nổi lên nhu tình, hắn nhẹ giọng hỏi: “Kiệt, ngươi mở những cửa hàng này vì cái gì a?”

“Vì kiếm tiền ah! Vì để làm đại phú ông!” Mỗ nữ bày ra bộ dạng tiền nô nói.

Nửa ngày đều không nghe được câu trả lời nào nàng quay đầu, nhìn gương mặt tuấn mỹ im lặng kia.

Bỗng nhiên, nàng cảm giác được có một con quạ bay qua: “Oa… Oa… Oa…”

“Ha ha! Vẫn là nói đùa đấy!” Nàng xấu hổ mà thu hồi động tác, gượng cười nói: “Kỳ thật, là vì quân phí của Phó gia quân. Quân phí Phó gia quân cũng không phải thu thuế một mình Nham thành có thể đảm đương được. Hơn nữa còn phải đem bảy phần trong đó nộp lên trên ở kinh thành. Ta cần có đủ bạc để duy trì Phó gia quân. ” Phó gia quân không chỉ là tâm huyết của nàng, mà càng là tài sản của nàng. Nếu muốn ở thời cổ đại này đứng vững, nàng cần Phó gia quân có thực lực cường hãn tuyệt đối. Hơn nữa, Nham thành này vì mình cải cách thành thành lũy mới cũng cần Phó gia quân tinh nhuệ nhất đến bảo hộ.

“Dùng thương dưỡng quân [lấy buôn bán nuôi dưỡng quân đội]?” Hắn nhẹ giọng nói ra kết luận.

“Uh.” Nàng gật đầu nói: “Buôn bán không những dưỡng được quân, càng có thể khiến cho một quốc gia cường đại. Nông nghiệp là nền tảng, buôn bán thực sự khiến cho một quốc gia phát triển nhảy vọt.”

“Coi trọng nông nghiệp, chèn ép buôn bán có thể khiến cho tiền triều Tần quốc cường đại lên, nhất thống thiên hạ.” Hắn nói ra nghi ngờ của mình. Trăm năm qua, Cảnh quốc đều áp dụng chính sách này.

“Trọng nông là đúng. Dân dĩ thực vi thiên [dân lấy cái ăn làm trời], nông nghiệp là cốt lõi. Nhưng mà, cũng không cần phải ức chế buôn bán phát triển. Nông nghiệp đang thịnh vượng, sau khi lại khấu trừ ra khẩu lương, thuế ngân có thể nộp lên trên cho triều đình dù sao cũng có hạn. Lại càng không cần phải nói xảy ra hạn hán hồng thủy [lũ lụt], thu hoạch còn không có, lấy cái gì nộp lên cho triều đình. Mà buôn bán lại không bị thời tiết ảnh hưởng, có thể nói đảm bảo thu vào dù cho hạn hán hay lũ lụt. Triệt, ngươi có phát hiện hay không, gần đây Cảnh quốc các nơi lưu dân cùng người chết đói ngày càng nhiều ah!” Nói đến lời cuối cùng, biến thành vô cùng nặng nề.

Đôi mắt đen lóe lên đau xót, bởi vì Cảnh quốc gần đây mấy năm liên tục khô hạn, nông dân thu hoạch ngay cả bản thân đều ăn không đủ no, làm sao có thừa bạc đến nộp lên thuế má nặng như thế đâu? Nhưng mà, quan viên địa phương vì chính tích [thành tích làm việc trong khi tại chức của quan lại ] mà không màng sống chết của dân chúng, buộc dân chúng chỉ có khẩu phần lương thực ít ỏi đều trưng thu. Mà những người dân không cách nào sống được lại không thể không mang ruộng đồng bán cho đại địa chủ với giá vô cùng thấp. Không ruộng đất lưu dân đã trở thành một đại tai hoạ ngầm của Cảnh quốc. Hai năm gần đây, các nơi đều phát sinh chuyện lưu dân bạo loạn.

“Buôn bán có thể giải quyết vấn đề lưu dân. Giống như Hồi Xuân Đường của ta vậy cần lượng lớn thảo dược, ta định một giá cả hợp lý cho các loại thảo dược. Dân chúng chỉ cần mang sọt lên núi hái thảo dược là có thể có được một số bạc nuôi sống chính mình. Mà cửa hàng Hồi Xuân Đường vì muốn phối chế Hồi Xuân Dược, cần rất nhiều nhân công. Như vậy có thể tiếp nhận những lưu dân mất đi đất đai, không cách nào sinh sống bên dưới kia. Như vậy, buôn bán trong lúc vô hình liền thay thế trách nhiệm thực hiện nuôi dân cho quốc gia. Nham thành đúng là thí điểm.”

Trong đầu hiện ra những việc chứng kiến hết thảy tại Nham thành, hắn lâm vào trầm tư.

Nàng biết rõ muốn hắn lập tức thay đổi khái niệm trị quốc đã được hun đúc từ nhỏ là không thể nào đấy. Cái này cần phải có thời gian .

“Tốt rồi. Chúng ta đừng nói đến những chủ đề nặng nề này nữa. Chúng ta ngâm thơ đi a!” Mỗ nữ cảm thấy không thể lãng phí cảnh đẹp như thế, đề nghị nói.

Phạm Dương Triệt vừa mới thu hồi tâm tư nghe được đề nghị này không tự giác mà đề cao thanh âm: “Ngâm thơ? !” Không thể trách hắn giật mình, thật sự là vì một người ngay cả văn chương đều xem không hiểu làm sao có thể có hứng thú ngâm thơ đây?

“Như thế nào, ngươi được phép cùng với thái hậu kia ngâm thơ, ta lại không được sao?” Mỗ nữ mười phần mỉa mai ghen tị nói.

Mồ hôi lạnh trên trán bắt đầu toát ra, Phạm Dương Triệt tiến lên một bước, đem nàng ôm vào trong lòng, nói: “Thái hậu là thái hậu, ngươi là ngươi. Ngươi không cần đi bắt chước thái hậu. Ngươi chỉ cần giữ nguyên như thế này là được rồi.

“Không cần ngâm thơ? Không cần đánh đàn?” Nàng ngẩng đầu mang theo chờ đợi mà hỏi. Lại nói, đêm qua nàng thế nhưng ra sức tìm kiếm trong trí nhớ được mấy câu thơ.

“Đều không cần. Ngươi chỉ cần làm Phó Vân Kiệt cuồng vọng, kiêu ngạo là được rồi. Ta thích ngươi như vậy.” Đôi mắt đen tràn đầy nhu tình.

Đôi mắt sáng quét sạch phiền não vừa rồi, trở nên vô cùng sáng ngời. Nàng xoay người một cái hoàn mỹ, rời khỏi ngực của hắn, đứng trước mặt của hắn, hai tay giữ chặt hai bên váy của mình , hành lễ một cái hoa lệ, trong đôi mắt sáng lập loè đầy vị đùa giỡn: “Vì cảm tạ tình nghĩa Tể tướng đại nhân, ta quyết định đem quang vinh Số 0 tặng cho ngươi.”

“Số 0?” Trong lúc nhất thời không kịp phản ứng Phạm Dương Triệt nghi hoặc hỏi.

“Nam nam bản đông cung đồ ah!” Nàng vô cùng có lòng tốt nhắc nhở.

Bởi vì nàng nhắc nhở, trong đầu không tự giác mà hiện ra hình ảnh đông cung đồ ngày ấy nhìn thấy, lập tức cả khuôn mặt hắn xoát hồng, chỉ có thể phát ra một âm: “Ách~”

Nhìn do dự trên mặt hắn, nàng lại cúi đầu, cố ý dùng ngữ khí ủy khuất mà nói: “Triệt, ta biết rõ ngươi nhất định vẫn còn để ý thân phận nam tử của ta, vì vậy mới không suy nghĩ đến vấn đề trọng yếu này.”

Nhìn dung nhan kia nhuộm ưu sầu cùng ủy khuất, tâm không biết vì cái gì mà xiết chặt. Hắn tự tay nhẹ nhàng nâng lên mặt của nàng, đôi mắt đen nhìn thẳng vào đôi mắt sáng, nói khẽ: “Kiệt, ta thừa nhận ta là ta có đấu tranh [ý là đấu tranh tâm lý ấy]. Ta từ nhỏ đã chịu sự dạy dỗ, muốn ta tiếp nhận việc chính mình yêu thích một nam tử, là vô cùng khó khăn. Ta luôn luôn nhắc nhở chính mình không được thích ngươi. Nhưng mà, tình cảm con người thật là kỳ diệu, lý trí không thể khống chế. Ta vẫn là thích ngươi. Đã yêu thích ngươi, ta sẽ không hối hận. Ta sẽ vĩnh viễn thích ngươi. Mặc kệ gặp khó khăn gì. Dù là đến lúc thân phận của ngươi bị người vạch trần, quan hệ của chúng ta không được dòng họ tiếp nhận, dù muốn ta vứt bỏ thân phận Nam Tướng, ta cũng sẽ ở cùng một chỗ với ngươi.”

Trong đôi mắt đen cháy lên kiên nghị, dù là người nọ không cho phép, hắn cũng sẽ bảo vệ nàng chu toàn.

Nhìn trong mắt hắn kiên nghị, tâm bị hạnh phúc căng đầy: đây là Phạm Dương Triệt, Nam Tướng Cảnh quốc, bề ngoài nhìn như nhu nhược, kì thực tâm lại vô cùng kiên nghị. Chỉ cần hắn quyết định một việc muốn làm, nghĩa là sẽ không thay đổi. Đây là nam nhân nàng yêu. Nàng muốn nói cho hắn biết mình là thân phận nữ tử.

“Về phần ai làm Số 0, ai làm Số 1, vẫn là các đợi đến lúc chúng ta động phòng nói đi!” Gương mặt hắn nhiễm hồng, âm thanh nhẹ nhàng nói.

Động phòng? Từ ngữ mẫn cảm này lại khiến cho Phó Vân Kiệt liên tưởng đến cái đêm xấu hổ tim đập kia, tiếp đó lại nghĩ đêm đó bị người nào đó sau khi ăn xong, ngày hôm sau người nào đó lại có thể không có chút nào ấn tượng buồn bực. Vốn ý định muốn tuyên bố thân phận hiện tại lại bị dời lại. Ha ha, liền lại để cho Triệt tiếp tục phiền não vấn đề này đi. Hơn nữa, đợi bọn hắn động phòng tân hôn, đểu hắn “Tự tay” vạch trần bí mật này, có lẽ rất kích thích a. Bởi vì cái suy nghĩ này, bên môi đỏ mọng câu ra một bộ tươi cười.

“Kiệt, ngươi đang suy nghĩ gì?” Hắn phát hiện mỗ nữ xuất thần, mở miệng hỏi.

Thu hồi tâm tư trong đôi mắt sáng của nàng lóe ra hào quang, nhìn chằm chằm nói: “Triệt, chúng ta nên đề cao diễn tập một số vấn đề phát sinh khi động phòng đi a!” Rồi sau đó, bên môi đỏ mọng câu lên nụ cười xấu xa: “Mỹ nam, cho ta thân thân.” Vừa dứt lời, trước lúc mỗ Tể tướng mỹ nam kịp phản ứng nàng nhào qua, nụ hôn như mưa ào ào rơi xuống.

Rốt cục Phạm Dương Triệt kịp phản ứng xoay người một cái, đem mỗ nữ càn quấy trên người đặt dưới thân, bắt được bông hoa trong lòng.

Trong biển hoa, hạnh phúc ngọt ngào lay động.

Ban đêm Cầu Tri Viện ánh trăng nhàn nhạt bao phủ, lộ ra tiêu điều như thế, trống vắng như thế.

Tôn Trí Viễn mang theo hồi ức ánh mắt đánh giá bốn phía: nơi này đã từng là nơi hắn quyết định thực hiện mộng tưởng của chính mình —— vì Cảnh quốc dạy dỗ ra một vị Đại Quân Vương, vì Cảnh quốc bồi dưỡng nhân tài trụ cột. Tại đây hắn từng dạy dỗ đệ tử đắc ý nhất của mình, trở thành Nam Tướng hiện nay. Nhưng mà, bởi vì gặp được chủ nhân, hắn dứt khoát buông tha cho giấc mộng này, một mực trợ giúp chủ nhân hoàn thành mục tiêu vĩ đại.

“Két ——” tiếng mở cửa rất nhỏ, kéo lại suy nghĩ của hắn.

Tôn Trí Viễn đem ánh mắt dời đến Trương Yên Nhiên đang tháo xuống mạng che mặt kia.

“Bái kiến tiên sinh.” Trương Yên Nhiên cung kính nói.

“Đứng lên đi!” Tôn Trí Viễn khoát tay nói.

“Lão sư, chủ nhân bao lâu hành động cho người giải quyết nữ nhân kia?” Đã chờ đợi một ngày, rốt cục có kết quả Trương Yên Nhiên khó nén lo lắng trong lòng đi thẳng vào vấn đề.

Trong đôi mắt cơ trí hiện lên thất vọng, nàng ta cũng quá thiếu kiên nhẫn rồi. Nữ đệ tử từng khiến hắn đắc ý đã sớm mất đi phần trầm ổn kia rồi. Phần thất vọng này khiến cho ngữ khí của hắn trở nên lạnh lùng: “Chủ nhân bảo ngươi nhớ kỹ bổn phận của mình. Chủ nhân người sẽ không động thủ đối với Phó Thục Tiệp.”

“Vì cái gì? Nàng chỉ là Thái Phó hèn mọn? Vì sao không thể trừ bỏ nàng ta?” Dung nhan bởi vì phẫn hận mà vặn vẹo: “Chủ nhân không muốn động thủ, ta chính mình động thủ.”

“Ngươi đã quên những kẻ dám vi phạm ý tứ chủ nhân kết cục ra sao sao?” Hắn bắt đầu nghiêm nghị hỏi.

Vốn đang kích động Trương Yên Nhiên lập tức trắng xanh mặt, thân thể không tự giác mà khẽ run, rồi sau đó khẽ nấc nói: “Tiên sinh, ta không muốn Triệt bị những nữ nhân khác cướp đi a!” Nàng đã từng vì dã tâm của mình, mà buông tha cho Triệt. Nhưng mà, khi nàng đạt được quyền lực mình muốn, lúc trở thành Hoàng Hậu Cảnh quốc, nàng mới phát hiện phía sau quyền lực chỉ là hư không như vậy, cô đơn như vậy. Nàng bắt đầu hối hận lựa chọn của mình. Nàng muốn trở lại quá khứ. Song, nàng biết rõ đây chỉ là hy vọng xa vời. Mà Triệt luôn luôn đơn độc đã trở thành an ủi cuối cùng. Bởi vậy, nàng không cho phép người khác cướp đi Triệt, khiến cho nàng mất đi chống đỡ tinh thần cuối cùng ở trong thâm cung những ngày dài đằng đẵng này.

Tiếng khóc kia làm cho Tôn Trí Viễn mềm lòng, khẽ thở dài: “Yên tâm. Triệt chỉ là xem nàng ta như quân cờ quan trọng mà thôi. ”

“Thật sự? !” Nàng nâng lên dung nhan thút thít nỉ non, mang theo chờ đợi mà hỏi.

Tôn Trí Viễn gật đầu nói: “Thật sự. Yên Nhiên, ngươi về sau không được lại làm chuyện khiến chủ nhân tức giận như vậy. Ngươi phải nhớ kỹ bổn phận của mình.” Hắn lời nói thấm thía mà lưu lại câu này rồi rời đi.

Quân cờ quan trọng? ! Một mình ở lại đình Cầu Tri, trong mắt Trương Yên Nhiên lóe ra tinh quang, xem ra thân phận nữ nhân kia không đơn giản ah! Nàng nhất định phải thân phận tra ra nữ nhân kia.

“Thái hậu nương nương, ngươi nghĩ đến Phạm Dương Triệt sao? Cùng ta hợp tác, ta có thể giúp ngươi đạt thành tâm nguyện.” Một bóng người từ trong bóng tối đi ra.

“Là ngươi? !” Trương Yên Nhiên có chút giật mình người bước tới.

Người nọ ngẩng đầu nhìn bốn phía trống vắng đình viện đổ nát cảm khái nói: “Thâm cung cô quạnh ah! Dù cho có quyền lực lớn cũng không thể cùng người yêu cùng nhau đến đây ung dung tự tại a! Ta có thể giúp nương nương hoàn thành tâm nguyện bao lâu nay”

Trong mắt Trương Yên Nhiên lóe lên lay động cùng với tính toán. Rốt cục, nàng mở miệng nói: “Ngươi thật có thể hoàn thành tâm nguyện của ta sao?”

“Đương nhiên, chỉ cần ngươi hợp tác với ta.” Người nọ gật đầu nói.

“Tốt, ta hợp tác với ngươi.” Trương Yên Nhiên không chút do dự trả lời.

Trăng tròn vốn bị mây đen che khuất rốt cục phá mây mà ra. Ánh trăng trắng noãn đuổi đi bóng đen trên thân người nọ, lộ ra một gương mặt tà mị tuấn mỹ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.