Mùa hạ của Nham thành tuy oi bức mà phồn vinh. Trên mặt đất bằng
phẳng phản lên không khí nóng rực, xe ngựa đi lại liên miên không dứt,
kéo dài từ trong thành đến ngoài thành.
“Đát – đát – đát –” Một chiếc ngựa mang theo vẻ ngoài thanh lịch trên con đường ngoài thành đang chạy đến. So với những chiếc xe ngựa đang
chạy như bay trên đường, thì tốc độ của chiếc xe này chỉ có thể dùng tốc độ rùa bò để hình dung.
“Tướng –” Một thị đồng dáng vẻ khá tuấn tú, khoảng mười ba, mười bốn
tuổi hướng nam tử đang dựa vào nhuyễn tháp trên xe, thấy bạch y nam tử
khẽ nhíu mày, vội vàng sửa lại lời nói: “Thiếu gia, sẽ lập tức đến cửa
thành Nham thành.”
“Ừm, đã biết.” Nam tử tiếng nói nhu hòa, có chút ý vị xa xôi.
Thị đồng thấy bạch y nam tử quay ra nhìn ngoài cửa sổ biết hắn đang trầm tư, cũng im lặng đứng bên cạnh.
Con ngươi đen nhìn chằm chằm từng chiếc xe ngựa chạy như bay trên
đường : Xem ra, Nham thành này quả như như lời đồn, thay đổi không ít.
Chỉ trong một khắc ( 15 phút ) ngắn ngủi, theo tính toán của hắn
cũng có đến hàng trăm chiếc xe ngựa chạy vụt qua. Hơn nữa, những chiếc
xe ngựa này đếu là vận chuyển hàng hóa, có thể thấy Nham thành là nơi
buôn bán phồn vinh. Không biết trong Nham thành rốt cuộc sẽ như thế nào
đây? Con ngươi đen láy hiện lên tia hưng phấn cùng chờ mong.
“Hu –” Tráng hán lái xe dùng sức kéo lấy dây cương, làm xe ngựa dừng lại.
Hai gã quan binh tay cầm binh khí tiến lên , khách khí nói:“Xin hỏi có giấy thông hành không?”
Tráng hán hơi ngạc nhiên : Dù sao, cũng đã đi qua vô số cửa thành
quan khẩu (cửa khẩu ), không có một binh lính thủ thành nào có thể có
thái độ khách khí như thế. Binh lính tuyệt đại đa số đều là đến lấy tiền trước, rồi sau đó mới có thể khách khí như thế.
Hai gã quan binh nhìn diện mạo tráng hán hung ác không đáp, lòng sinh cảnh giác, ngữ khí mang theo phòng bị hỏi : “ Xin hỏi có giấy thông
hành không?”
“Chúng ta có văn thư thông quan [1]đây.” Giọng nói nhu hòa mà xa xăm
vang lên, như gió mùa xuân thổi bay không khí khẩn trương. Một bàn tay
có chút tái nhợt mở cửa xe ra.
[1] Văn thư thông hành dùng để đi qua những cửa quan cửa khẩu.
Hai gã thủ binh dù mỗi ngày vô số dạng người khác nhau , vẫn bị bạch y nam tử trước mắt làm cho chấn động. Chỉ thấy nam tử trước mắt, khuôn
mặt trắng nõn, ngũ quan tuấn mỹ tinh xảo, tóc đen dài mượt vấn cao tỉ
mỉ, dây buộc tóc màu xanh ngọc buông xuống vai, con ngươi đen thâm thúy
che phủ bởi tầng sương mù, khóe miệng cười như không cười, một thân mang dáng vẻ nho nhã thư sinh càng làm cho người ta có cảm giác như tắm
trong gió xuân ( nhẹ nhàng man mát thoải mái ).
Mất nửa ngày, hai gã quan binh mới khôi phục lại được thần trí. Trong đó có một gã quan binh lớn tuổi nét mặt già nua hơi xấu hổ tiến lên
nhận giấy thông quan, kiểm tra cẩn thận, sau khi xác định là thật, mới
khách khí nói : “ Vị công tử này, là lần đầu tiên đến Nham thành phải
không?”
“Ừ. Ta đến Nham thành du lịch .” Người đọc sách thông qua du lịch để nâng cao hiểu biết là chuyện hết đỗi bình thường.