Hạ Gục Tể Tướng

Chương 32: Q.2 - Chương 32: Tổ hợp tìm kiếm báu vật




Edit: Thảo Nguyễn Beta: Sakura Cuối cùng, tiếng cười bi thương* (đau khổ) kia của Nam Cung Tuyệt cũng dừng lại, trên khuôn mặt tà mị chứa đựng sự châm chọc hận đời.

“Một phụ thân tự tay rót cổ thất nhật đoạn hồn* (bảy ngày mất mạng) đưa cho thê tử mình sao?” Khuôn mặt tà mị tuấn mỹ sát vào hỏi: “Ngươi nghe qua thất nhật đoạn hồn chưa? Bổn vương nói cho ngươi nha! Đó là một loại cổ rất tra tấn người. Vừa vào trong cơ thể người, không lập tức cắn nuốt nội tạng người, đưa người ta vào chỗ chết, mà trước tiên làm tê liệt khống chế thân thể người, khiến người ta cho dù không thể chịu đựng được đau đớn muốn tự sát cũng không được, rồi sau đó một chút lại một chút cắn phệ nội tạng người, chậm rãi tra tấn người bị trúng cổ kia, suốt bảy ngày bảy đêm. Sau bảy ngày, người bị trúng cổ hóa thành một bãi máu loãng, ngay cả thi thể cũng không có. Ngươi nghe qua người trúng cổ muốn lớn tiếng kêu đau, nhưng vì miệng bị tê liệt không thể mở ra, chỉ có thể nuốt nghẹn ngào âm thanh “ô ô” thống khổ sao?” Và cuối cùng, trở thành tiếng la khóc.

Phó Vân Kiệt khiếp sợ nhìn khuôn mặt vặn vẹo thống khổ cực kỳ đau đớn kia, đó là sự thống khổ như thế nào, khiến nam nhân giỏi về khống chế chính mình như thế lại không khống chế được a!

Trong tà mâu hiện ra sát khí, Nam Cung Tuyệt lợi dụng cơ hội nàng ngây người, vận khí một cái, phi thân đến bên người Nam Cung Ngạo Thiên. Nhìn khuôn mặt già nua hoảng sợ theo bản năng kia, hắn nhẹ giọng cười nói: “Yên tâm, bổn vương sẽ không giết ngươi.” Vừa dứt lời, hắn lập tức đưa tay trái chế trụ hàm dưới của hắn, tay phải lấy tốc độ nhanh chóng thò vào trong ngực, từ đó móc ra một viên thuốc màu đen, mạnh mẽ nhét vào trong miệng Nam Cung Ngạo Thiên.

Phó Vân Kiệt mắt thấy toàn bộ mọi chuyện, vốn định xuất thủ ngăn cản, nhưng Phạm Dương Triệt quay đầu, khuôn mặt tuấn mỹ nhìn nàng lắc đầu, đọc hiểu ý tứ của hắn: Dù sao, bản thân mình không phải là đương sự* (người có liên quan), không có quyền ngăn cản.

Cuối cùng, Nam Cung Tuyệt nhét xong viên thuốc, buông Nam Cung Ngạo Thiên ra, đứng lên, lạnh lùng nhìn khuôn mặt sợ hãi kia, cười lạnh nói:“Yên tâm, bảy ngày này bổn vương sẽ cẩn thận canh giữ bên cạnh ngươi, cố gắng làm tròn trách nghiệm người con chăm sóc người thân trước lúc lâm chung.”

Ánh mắt kia rất lạnh, lạnh khiến mọi người tự cảm giác cảm thấy một cỗ hàn khí, cũng khiến mọi người biết cái hắn vừa rồi cho Nam Cung Ngạo Thiên nuốt vào rốt cuộc là gì.

“Ô – -” Nam Cung Ngạo Thiên vốn cuộn mình trên mặt đất bởi vì dược tính phát tác không thể run cầm cập, bỗng nhiên phát ra một tiếng âm thanh hừ lớn, hai mắt vốn vẫn ngu ngốc khôi phục thanh minh* (sự tinh tường), cảm kích nhìn liếc sang người cứu hắn. Rồi sau đó mang theo sự xin lỗi nhìn Nam Cung Tuyệt bị tình huống đột phát này làm chấn động. Đầu Nam Cung Ngạo Thiên vô lực dựa trên mặt đất, tầm mắt vô thần sau cùng hướng về phía Ám Đế.

“Phó Vân Kiệt – -” Cùng một tiếng kêu phẫn nộ, thân ảnh màu tím thoáng hiện ở trước mắt. Nam Cung Tuyệt một tay lôi áo nàng, trong tà mâu lóe ra căm hận, nghiến răng nghiến lợi nói:“Ngươi sao có thể, ngươi sao có thể……”

Thấy Nam Cung Tuyệt ra tay tổn thương nàng trước, Hoắc Thiên Thụy bắt đầu ngưng tụ công lực toàn thân đỡ lấy chưởng kia.

Trái ngược với sự khẩn trương của Hoắc Thiên Thụy, Phạm Dương Triệt bên cạnh lộ ra vẻ trấn định như thường. Hắn tin tưởng Kiệt. Nếu Kiệt ra tay giết Nam Cung Ngạo Thiên, đương nhiên có biện pháp ứng phó Nam Cung Tuyệt.

Khuôn mặt tuấn tú anh khí cũng không vì người phẫn nộ điên cuồng trước mắt này mà thay đổi nét mặt, nàng bình tĩnh nói: “Nam Cung Tuyệt, ngươi nên cảm ơn ta. Lúc nãy, ngươi không phải muốn giết hắn sao? Hiện tại ta giúp ngươi giết chết hắn, rất hợp tâm ý của ngươi.”

“Hợp tâm ý của bổn vương?!” Cánh môi mỏng gợi lên sự châm chọc: “Phó Vân Kiệt, ngươi không nên coi bổn vương trở thành ngốc tử* (kẻ ngu si). Ngươi là giúp lão già này trốn thoát.”

“Ngươi chính là ngốc tử.” Phó Vân Kiệt vốn mặc Nam Cung Tuyệt nắm lấy, bỗng nhiên tay phải hóa quyền, dùng sức đánh vào bụng hắn.

Nam Cung Tuyệt không phòng vệ vừa vặn nhận toàn bộ một quyền uy lực này, chỉ có thể ôm bụng đau nhanh chóng lui về phía sau. Trên khuôn mặt tà mị tràn đầy phẫn hận, sau đó thân ảnh màu tím sử dụng chiêu thức sắc bén phi thân về phía nàng. Võ công của Nam Cung Tuyệt tối đa chỉ được xem là hạng trung, há có thể ở trước mặt Phó Vân Kiệt – võ công ở trong hàng mười tên cao thủ đứng đầu đòi được điều tốt.

Chiêu thức vô cùng mạnh mẽ tàn nhẫn này từng cái một bị hóa giải, ngay từ đầu tình hình chiến đấu đã nghiêng về một bên. Đi đôi với chiến cuộc nghiêng về một bên này, còn nghiêng về bên mắng chửi*(ý bên Phó Vân Kiệt đang mắng chửi Nam CUng Tuyêt).

“Nam Cung Tuyệt chính là tên ngốc tử.” Một quyền tay trái

“Hôm nay, ta giúp mẫu thân ngươi đánh tỉnh ngươi.” Một quyền tay phải

“Mẫu thân ngươi chắc chắn là hy vọng ngươi sống tốt, sống hạnh phúc, không nên sống trong thù hận.” vẫn tiếp tục ra quyền.

“Không ngờ ngươi lại vạch kế hoạch lâu như thế, là vì báo thù” Một quyền tay trái.

“Cho dù ngươi dùng phương pháp giống như vậy giết chết Nam Cung Ngạo Thiên, mẫu thân ngươi sẽ sống lại sao? Ta nói cho ngươi biết: sẽ không, vĩnh viễn sẽ không. Trái lại, ngươi dùng phương pháp tàn nhẫn như thế giết phụ thân mình, cả đời sẽ không thể thoát khỏi thù hận. Ngươi như vậy sẽ không xứng với kỳ vọng* (mong đợi) của mẫu thân ngươi, đứa ngốc.” Một cú đá xoay nghiêng, thân ảnh màu tím nhếch nhác té ngã trên đất.

Thấy hành động bạo lực tức giận của mỗ nữ, mọi người đều trợn mắt há hốc mồm ngẩn người ở chỗ đó, không biết phải phản ứng như thế nào.

Ngồi xổm người xuống thở dốc, kéo áo Nam Cung Tuyệt, nàng hung tợn nói:“Vì vậy, ngươi là thằng ngốc. Nếu ngươi chết do báo thù, như vậy ta chỉ có thể vì mẫu thân ngươi cảm thấy bi ai* (đau xót trong lòng) .”

Khuôn mặt vốn tuấn mỹ bây giờ trở nên “vô cùng thê thảm”. Nam Cung Tuyệt mở to hai mắt có thể so với hai mắt của gấu trúc, thần sắc phức tạp nhìn khuôn mặt anh khí hung ác trước mắt này. Trong đầu hiện ra hình ảnh mẫu thân cho dù bị cổ tra tấn không thành người hình, vẫn như cũ kiên cường ngẩng khuôn mặt tái nhợt, mang theo nụ cười ôn nhu hướng về phía bản thân mình đang bị trói ở trên ghế cười nói: “Tuyệt, sau này con hãy sống tốt, sống hạnh phúc nhé.”

“Ha ha ha – -” Tiếng cười bất thình lình đánh vỡ trầm mặc. Ám Đế vốn vẫn duy trì sự thần bí đứng dậy, âm thanh trầm thấp thay đổi, vui vẻ cười nói: “Không ngờ Bắc Tương lại là người thú vị như thế.”

Phó Vân Kiệt chưa bao giờ biết khiêm tốn là gì rất khách khí đứng dậy nhận lời khen ngợi này: “Đương nhiên.”

“Ha ha ha – -” Tiếng cười sang sảng lại vang lên. Ám Đế một lần nữa trở lại chỗ ngồi của mình, nói: “Bổn Đế thật sự là hâm mộ Dương Triệt, có thể cùng người thú vị như vậy ở cùng một chỗ.”

Trong lòng Phạm Dương Triệt nhất lăng* (lặng đi), tiến lên từng bước, chắn trước người Phó Vân Kiệt.

Hoắc Thiên Thụy cau mày nhìn khuôn mặt che đấu lạp* (mũ nón rộng vành có dán giấy dầu để đi mưa) kia: Xem ra Vân Kiệt đã gây ra sự hứng thú của nam nhân này rồi.

“Nam Cung Tuyệt ngươi cũng nhìn xem bảo tàng tổ tiên ngươi lưu lại đi!” Ám Đế thu hồi tầm mắt, đầu hướng về phía Nam Cung tuyệt vẫn như cũ rất nhếch nhác nằm ở một bên.

Ánh mắt gấu mèo mang theo phức tạp đã quên liếc mắt nhìn thân ảnh thon dài kia, cuối cùng nhẹ giọng đáp:“Ừ.”

“Mười ngày nữa chính là tế thiên đại điển, các vị có thể lấy danh nghĩa tế thiên, danh chính ngôn thuận rời kinh đô tìm kiếm bảo tàng. Tin tưởng vào năng lực trác việt* (xuất sắc) của các vị, nhất định có thể mở ra được bảo tàng cả đời hoàng đế hai nước khổ tâm* (vất vả) tìm kiếm.”

Cùng với bài phát biểu của Ám Đế chấm dứt, các thành viên chính của tổ hợp truy tìm bảo vật chỉnh lại dung nhan và rời đi.

Đúng lúc bầu trời hiện ra màu trắng của bình minh, bốn người Phó Vân Kiệt, Nam Cung Tuyệt, Hoắc Thiên Thụy cùng với Phạm Dương Triệt vẫn đứng ở Ân Tư Viện.

Trên khuôn mặt anh khí đầy áy náy, nàng tiến lên một bước đối diện với Hoắc Thiên Thụy sắp phi thân đi nhẹ giọng nói: “Thiên Thụy, ta – -”

Thân hình cao lớn cứng đờ, âm thanh kiềm nén cương quyết nhưng mà để lộ sự bi thương truyền đến: “Không cần nói xin lỗi với ta. Với ta, ba chữ này là sỉ nhục lớn nhất. Còn có – -” Hắn quay đầu, trong con ngươi chứa đựng dứt khoát, đầu tiên là liếc mắt nhìn dung nhan tuấn mỹ kia của Phạm Dương Triệt, sau đó dừng ở trên khuôn mặt anh khí kia, khí phách mang theo nghĩa vô phản cố* (đạo nghĩa không cho phép chùn bước) nói:“Ta sẽ không tha thứ cho ngươi.”

Hoắc Thiên Thụy nói xong liền phi thân rời đi.

Những giọt nước mắt lóng lánh rơi xuống: Nam nhân này muốn làm nàng áy náy đến mức nào ah?

Nước mắt kia giống như đao đâm vào trái tim Phạm Dương Triệt, trong nội tâm hắn tồn tại một loại bất an: Hắn sợ Kiệt sẽ yêu Hoắc Thiên Thụy, sợ sau này trong đôi mắt sáng kia không có thân ảnh mình. Hắn vội vàng nắm chặt hai tay, đè nén sự bất an đang nhom nhén an ủi chính mình: Kiệt yêu hắn, nàng sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh hắn.

Nam Cung Tuyệt đứng im lặng ở một bên đem hết thảy đều thu vào đáy mắt, thần sắc phức tạp liếc mắt nhìn khuôn mặt nghiêng anh khí, rồi sau đó ngẩng đầu nhìn bầu trời bị nhiễm màu đỏ của mặt trời mới mọc sắp nhô lên khỏi rặng núi, bỗng nhiên hắn cảm giác được sự buông lỏng chưa từng có từ trước đến giờ. Hóa ra đây là cảm giác bỏ xuống, hóa ra đây là cuộc sống mẫu thân hy vọng ở mình: bản thân tự do, thực sự hưởng thụ cuộc sống.

Trong nắng sớm, ba người mỗi người ôm một ý nghĩ rời khỏi Ân Tư Viện.

Trái ngược với nơi đã đón ánh sáng bình minh, trong cung điện dưới lòng đất, tản ra sự tối tăm

Ánh sáng chiếu lên trên khuôn mặt lo lắng cùng do dự của Tôn Trí Viễn. Đôi mắt cơ trí* (nhìn xa trông rộng) mang theo khiếp ý* (ý nghĩ khiếp sợ) nhìn phía Ám Đế đang ngồi ở trên ghế kia gõ vào thành ghế.

“Tôn tiên sinh, không ngờ Bắc Tương lại là người thú vị như thế. Bản đế thật muốn hảo hảo tiếp xúc hắn.” Âm thanh trầm thấp để lộ ra sự hứng thú vô cùng.

“Chủ nhân, thỉnh ngài nhất định phải cân nhắc lại. Thời gian hai đại phụ chính Vương gia rời kinh đô truy tìm bảo vật, chính là cơ hội để ngài thu hồi quyền lực tốt nhất.” Tôn Trí Viễn vội vàng quỳ xuống thỉnh cầu nói.

“Tôn tiên sinh, xin yên tâm. Mức độ nặng nhẹ này, bản đế vẫn biết. Bản đế khổ tâm trù tính kế hoạch một hòn đá ném hai chim này, sao có thể uổng phí, lãng phí ah? Ít nhất bản đế cũng phải hoàn toàn nắm giữ quyền lực ở Cảnh quốc trước, chỉ là sẽ không rời khỏi kinh đô.”

Tôn Trí Viễn nhận được đáp án* (câu trả lời) này liền thởi phào nhẹ nhõm. Lo lắng vẫn quanh quẩn trong lòng kia lại một lần nữa ngưng tụ. Rốt cục, hắn mở miệng khẩn cầu nói: “Chủ nhân, xin ngài nể tình mấy năm nay Yên Nhiên cống hiến cho Ám Các và lần này có công lao gián tiếp thúc đẩy đại sự* (việc lớn), tha nàng ấy một mạng đi!” Hắn không dám yêu cầu quá đáng là Ám Đế có thể buông tha Trương Yên Nhiên, dù sao nàng đã phạm phải tối kỵ lớn nhất của Ám Các – - bán đứng Ám Các. Phàm là bán đứng Ám Các sẽ bị lăng trì xử tử. Đối với nữ đệ tử duy nhất mình khổ tâm bồi dưỡng, hắn hy vọng có thể bảo vệ mạng sống của nàng.

Yên tĩnh, khiến người ta cảm thấy sự trống trải tuyệt vọng tràn ngập.

Thời gian dường như đã trôi qua một thế kỷ, thời gian lâu đến mức khiến Tôn Trí Viễn cho rằng cầu xin vô dụng, âm thanh trầm thấp mang theo uy nghi truyền đến: “Bản đế lần này có thể nể thể diện của Tôn tiên sinh tha cho Trương Yên Nhiên. Nhưng mà, tội chết có thể miễn, tội sống khó tha. Thời điểm diều hâu con bắt đầu bay thử. Cũng là thời điểm giúp Tường nhi thoát khỏi giam cầm! Thái hậu Cảnh Quốc có thể lấy công thành lui thân ! Ngươi đi Thưởng Phạt Đường nhận vô ưu tán đi!” Nói xong, Ám Đế đứng dậy rời đi. Lưu lại Tôn Trí Viễn sắc mặt tái nhợt, vô lực ngã ngồi trên mặt đất.

Ánh nắng ban mai của mặt trời chiếu rọi lên Phượng Triều Điện, chiếu trên người Trương Yên Nhiên đang ngồi ở trước bàn trang điểm, tỉ mỉ trang điểm cho mình.

Bàn tay mềm đem phỉ thúy châu thoa cài vào trong mái tóc, rồi sau đó quay đầu nhìn Trần ma ma luôn hỗ trợ ở phía sau nói: “Trần ma ma, ai gia như vậy có đẹp không?”

“Đẹp, nương nương bất kể trang điểm như thế nào cũng đẹp ah.” Trần ma ma vừa cười nói, vừa cầm lấy chiếc gương đồng nhỏ xem mái tóc kia. Trên khuôn mặt đoan trang giờ phút này đang rạng rỡ: Chẳng bao lâu nữa, nàng có thể vĩnh viễn ở cùng một chỗ với Triệt.

Trương Yên Nhiên vốn nhìn vào gương đồng thưởng thức lông mày mình nhưng vì thấy trong gương đồng xuất hiện thân ảnh mà đình chỉ động tác đùa nghịch.

Cưỡng chế* (kìm nén) nội tâm bối rối, Trương Yên Nhiên bộ dáng giả bộ không hay biết, đứng dậy nghênh nói:“Tiên sinh, sao ngươi lại tới đây?”

Đôi mắt cơ trí mang theo sự thấu hiểu sáng tỏ nhìn phía dung nhan đoan trang kia.

Ánh mắt hiểu rõ tất cả khiến hai tay đặt ở phía sau của Trương Yên Nhiên không tự chủ run run. Nàng từng thấy qua tình cảnh bi thảm của người phản bội ám các một đao lại một đao lăng trì mà chết. Tiếng kêu la thê lương của người phản bội kia, đến bây giờ nàng vẫn không thể quên.

Tôn Trí Viễn cũng không có trả lời, mà chỉ đi vào bên trong phòng ngồi xuống, thở dài nói: “Yên Nhiên, ngươi còn nhớ rõ lần đầu tiên khi ta mang ngươi đi gặp Ám Đế cảnh cáo ngươi việc gì không? Ám Các có thể cho phép người ta thất bại, nhưng là, tuyệt đối không cho phép người ta phản bội.”

Cưỡng chế sợ hãi trong lòng, ổn định trái tim bối rối, nàng mở miệng cười nói:“Tiên sinh, ngươi sao lại bỗng nhiên nhắc tới chuyện này a?” Nàng cũng không phát hiện ra âm thanh mình thanh âm đã bắt đầu run rẩy.

Đôi mắt cơ trí mang theo sự thất vọng, Tôn Trí Viễn thở dài nói: “ Yên Nhiên ngươi cho rằng việc ngươi cùng Nam Cung Tuyệt hợp tác có thể giấu diếm được Ám Đế bệ hạ sao? Ngươi cho là tại sao ngươi có thể dễ dàng đoạt được Mật đạo đồ như thế? Đó là bởi vì bệ hạ đã tính toán hết thảy, lấy ngươi làm mồi nhử khiến bọn họ mắc câu thôi!”

Vừa nghe xong, Trương Yên Nhiên không có cách nào duy trì bộ mặt giả dối nữa, khuôn mặt tái nhợt, ngã ngồi trên mặt đất.

Trần ma ma nhìn thấy tất cả mọi việc vội vàng tiến lên quỳ nói: “Tôn tiên sinh, cầu xin người hãy cứu nương nương đi!” Nói xong bà dập đầu xuống mặt đất phát ra âm thanh “đông đông đông ”.

Tôn Trí Viễn thở dài nói: “Dù sao ngươi và ta cũng từng là thầy trò, ta sẽ không trơ mắt nhìn ngươi chết. Ta đã cầu xin được Ám Đế bệ hạ tha cho ngươi một mạng.

Khuôn mặt tái nhợt nhen lên một tia hồng quang đầy hi vọng. Vẻ mặt đoan trang khó giấu được sự hưng phấn khi sống sót sau tai nạn.

“Tội chết có thể miễn, nhưng tội sống khó tha.” Tôn Trí Viễn từ trong ngực lấy ra một chiếc bình nhỏ tinh xảo nói: “ Đây là vô ưu tán, ngươi uống đi!”

Khuôn mặt vốn khôi phục huyết sắc giờ lại biến mất. Hai mắt Trương Yên Nhiên tràn ngập sợ hãi, nhìn chằm chằm vào chiếc bình đặt ở trên bàn kia: Vô ưu tán tuy là một cái tên đẹp đẽ, nhưng trên thực tế chính là làm cho người uống vào mất đi tất cả tình cảm, mất đi tất cả cảm giác, trở thành một con rối, một cái xác không hồn.

Trương Yên Nhiên lắc đầu không ngừng, rồi sau đó lớn tiếng kêu lên: “Không! Ai gia không ăn. Người đâu! Người đâu!”

Nhìn nữ nhân đã mất đi vẻ đoan trang, trở nên điên cuồng kia, Tôn Trí Viễn cảm thấy vô cùng thất vọng.

Nhìn thấy người tới, khuôn mặt Trương Yên Nhiên chứa sự thâm độc nói: “ Đem lão già này giết chết cho ai gia.” Giờ phút này nàng chỉ có một ý nghĩ, đem tất cả những người uy hiếp nàng trừ khử. Người đứng mũi chịu sào không ai khác chính là Tôn Trí Viễn.

Đôi mắt cơ trí mang theo vẻ khó tin, nhìn Trương Yên Nhiên dám cả gan làm ra việc giết thầy, Tôn Trí Viễn bỗng nhiên cảm thấy thật mệt mỏi, rất mệt mỏi. Âm thanh già nua để lộ ra sự tuyệt vọng vang lên: “Ra tay đi!”

Vừa dứt lời chỉ thấy hai gã cung nhân bỗng nhiên ra tay bắt Trương Yên Nhiên, một cung nhân khác đi đến trước bàn lấy chiếc bình nhỏ.

Sợ hãi nhìn chiếc bình nhỏ trong tay cung nhân kia, Trương Yên Nhiên rốt cục chịu không được nỗi sợ hãi lớn tiếng kêu, liều mạng giãy dụa: “Các ngươi muốn làm gì, nô tài lớn mật, các ngươi muốn làm gì ai gia?”

“Dừng tay, các ngươi mau dừng tay. Các ngươi không thể đối xử như thế với Thái Hậu nương nương.” Trần ma ma xông lên phía trước, muốn đẩy cánh tay đang bắt Trương Yên Nhiên ra.

Nhưng mà, cánh tay kia dường như cứng như thép, làm như thế nào cũng không di chuyển được.

Trần ma ma xoay người hướng Tôn Trí Viễn dập đầu nói: “Tôn tiên sinh, van cầu ngươi bảo bọn hắn buông tha nương nương đi. Nô tài dập đầu ngài!”

“Đông đông đông…” âm thanh dập đầu xuống đất cho dù ở trong âm thanh gào thét hoảng sợ kia vẫn cứ rõ ràng như vậy.

Tôn Trí Viễn thở dài nhìn Trần ma ma đã chảy máu đầm đìa thở dài nói: “Yên Nhiên có ngươi trung thành như vậy cũng không uổng phí cuộc đời này. Về sau chiếu cố nàng cho tốt!” Nói xong hắn liền đứng dậy rời đi.

Trần ma ma nghe được những lời nói ấy mới chú ý tiếng kêu gào lúc nãy đã biến mất. Bà vội vàng lau đi máu làm tầm mắt không rõ, quay đầu nhìn về phía sau. Những cung nhân lúc nãy đã biến mất. Trên mặt đất chỉ còn Trương Yên Nhiên bởi vì giãy dục mà đầu tóc hỗn độn.

“Nương nương, nương nương, nương nương …..” Trần ma ma vội vàng đi qua kêu gào. Nhưng mà bà không nhận được bất kì câu trả lời nào.

Bàn tay run rẩy, Trần ma ma kéo sợi tóc che khuôn mặt ra, đập vào mắt đầu tiên là cặp mắt mất đi tất cả ánh sáng, trở thành đôi mắt vô hồn.

“ Nương nương …” khó che giấu nội tâm thống khổ, Trần ma ma ôm cổ Trương Yên Nhiên người mà bà coi như con gái ruột, lớn tiếng khóc.

“ Không khóc, không khóc!” thanh âm mềm mại vang lên khiên thân hình Trần ma ma chấn động, vội vàng buông nàng ra, không thể tin được nhìn người trước mặt đang nở nụ cười hồn nhiên.

“ Cười, cười …” Trương Yên Nhiên mang theo nụ cười hồn nhiên, bàn tay vụng về giúp Trần ma ma lau nước mắt.

Nhìn Trương Yên Nhiên giống như trẻ con, bên môi nở nụ cười thoải mái, Trần ma ma cảm thán: đã bao lâu rồi bà không nhìn thấy nương nương cười vui vẻ như vậy? Như thế này cũng thật tốt. Như vậy nương nương mới có thể yên tâm tất cả, thật sự vui vẻ.

“ Nương nương, đứng lên, lão nô giúp người rửa mặt, chải đầu.” Trần ma ma nhẹ nhàng đỡ Trương Yên Nhiên đứng dậy.

“ Rửa mặt chải đầu, rửa mặt chải đầu … Ha ha a ..” Trương Yên Nhiên cao hứng đứng dậy vỗ tay, ở trong phòng nhảy lung tung.

Nghe thấy tiếng cười vui vẻ kia, trên nét mặt già nua sầu khổ của Trần ma ma hiện ra nụ cười: Ít nhất, nương nương bây giờ vui vẻ thật sự. Hơn nữa về sau bà vẫn làm bạn của nương nương, chờ đợi nụ cười của nàng.

Ngày hôm sau, trên triều, tiểu Hoàng đế ban bố một đạo thánh chỉ về Thái Hậu nương nương: Đoan đức Thái Hậu nương nương bởi vì bỗng nhiên mắc bệnh, trở nên si ngốc, không thể tiếp tục xử lý chuyện hậu cung. Hơn nữa để Thái Hậu nương nương có thể an tâm dưỡng bệnh, cho Thái Hậu nương nương chuyển đến Điện Tu Dưỡng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.