Edit: Thu
Beta: Tiểu Ngạn
Cơn gió nhẹ nhàng thổi qua một chỗ nào đó trong đình viện ở ngoại ô của Cảnh Quốc.
“Ha ha…” Tiếng cười trong trẻo như chuông ngân ở trong biển hoa của đình viện truyền ra.
Tùy ý ngồi ở trong đình ngắm hoa, Phạm Dương Triệt từ ái nhìn cái thân hình nho nhỏ thoắt ẩn thoắt hiện trong biển hoa đó: con trai hắn, con hắn thật đáng yêu, thật thông minh, thật tri kỷ, khiến cho hắn hận không thể mang hết những thứ tốt nhất dưới gầm trời này nâng đến trước mặt nó.
Hắn ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh thẳm, đầu lông mày nhíu chặt: Phó Vân Kiệt, bây giờ chỉ cần vừa nhắc đến cái tên này, tim của hắn sẽ nóng lên một chút, cuối cùng hắn cũng đã biết rốt cuộc nàng là ai rồi! Nàng là thê tử mà hắn yêu nhất.
Từ sau khi con trai trở về, hắn đã bắt đầu giấu phụ thân đi điều tra về đoạn ký ức đã bị mất kia. Nhưng mà, rất kỳ quái, tất cả mọi người giống như đều đã bị thu mua, đều nói là không biết. Ngoại trừ nói Phó Vân Kiệt là thân phận nữ tử, bốn măm trước rơi xuống núi bỏ mình ra, thì không tra được thêm chi tiết nào nữa. Hắn bắt đầu tìm kiếm chỗ đột phá, thái phó của Tịch Nhật, hiện tại đã cáo lão hồi hương- Tôn Trí Viễn. Hắn giả vờ như đã khôi phục trí nhớ mà chạy khỏi Tôn Trí Viễn. Từ khuôn mặt tuôn đầy nước mắt, giọng nói xám hối cùng khuôn mặt đầy hối hận, hắn đã biết trước kia, giữa mình và Phó Vân Kiệt có tình cảm sâu sắc, biết mọi chuyện phát sinh ở trên núi Tham Thiên, càng biết rõ sở dĩ hắn mất nàng, thậm chí hiện tại còn quên mất nàng, chính là do phụ thân gây nên. Đã biết hết thảy mọi chuyện, nói không trách phụ thân là không có khả năng. Nhưng mà, nghĩ đến chuyện sau khi mất trí nhớ, phụ thân quan ái với hắn, nghĩ đến vì hắn mà thậm chí phụ thân còn truyền hết một thân công phu của bản thân cho mình, mệt mỏi đến nỗi bệnh cũ thường xuyên phát tác! Trong lòng hắn tràn đầy oán hận và cảm kích, bị hai loại tình cảm này giằng xéo.
“Phụ thân, không được cau mày, nếu không sẽ không đẹp trai!” Một cánh tay nhỏ bé vươn tới giữa hai đầu lông mày của hắn.
Nhìn khuôn mặt đáng yêu của con trai, tất cả những phiền não trong lòng hắn được quét sạch, đưa tay ôm con lên trên đùi, nhéo cái mũi xinh xắn kia một cái, nói: “Tư Triệt, con có chiến lợi phẩm gì vậy?”
Bàn tay nhỏ bé nâng vòng hoa trong tay lên, cười nói: “Đây là Tư Triệt tự làm. Rất đẹp đó! Tặng cho phụ thân! Mong rằng sau này tâm tình của phụ thân sẽ như những đóa hoa này.” Nói xong, bàn tay nhỏ bé vươn ra, cầm vòng hoa đội lên trên đầu Phạm Dương Triệt.
Đóa hoa đủ mọi màu sắc trùm lên cái trán, lộ ra khuôn mặt tuấn mỹ phi phàm, có chút bất ngờ!
Phạm Dương Triệt đưa tay dịu dàng vuốt mái tóc đen mềm mại của con, không hề keo kiệt lời khen, nói: “Tư Triệt thật lợi hại!”
“Đương nhiên! Con là con trai của Bắc tướng với Nam Tướng, không chỉ có dung mạo của Nam tướng, còn có uy vũ của Bắc tướng!” Nói xong, nó giơ cao cánh tay nhỏ bé của mình lên, ra vẻ ta đây rất khỏe mạnh.
Cá tính cuồng vọng tự tin này có lẽ là di truyền từ Phó Vân Kiệt. Phó Vân Kiệt, thật muốn thật muốn nhìn thấy người này- cái tên đã in dấu ở sâu trong lòng hắn. Cũng đến lúc phải nói rõ ràng với cha rồi! Con ngươi màu đen dấy lên sự kiên nghị.
“Ám đế bệ hạ, Tiền đế bệ hạ đã đến ngoại viện rồi!” Ảnh vệ bên người Phạm Dương Triệt phi thân ra, báo cáo!
Phạm Dương Triệt xua tay nói: “Đã biết, đi xuống đi!”
Cảnh Ảnh phi thân rời đi.
“Phụ thân, ông nội sắp tới đây rồi ạ?” Trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy sự mong đợi!
“Tư Triệt không trách lúc trước ông nội đã chia cắt chúng ta sao?” Phạm Dương Triệt cẩn thận thăm dò.
“Không!” Nó lắc đầu nói, “Mẹ bảo đó là vì ông nội yêu phụ thân. Chỉ là cách thể hiện tình yêu của ông đã sai rồi. Đối với người thân, chúng ta cần phải khoan dung!”
Bàn tay to duỗi ra, ôm bé con hiểu chuyện vào trong ngực, con ngươi đen ánh lên lệ quang: Phó Vân Kiệt, rốt cuộc nàng là người như thế nào vậy? Vậy mà lại đối xử khoan dung với người thiếu chút nữa đã sát hại người của mình như thế.
Thu hồi cảm xúc trong lòng, hắn buông đứa bé ra, cười nói: “Đi thôi, Tư Triệt, chúng ta đi gặp ông nội nào!”
“Vâng ạ!” Bàn tay nhỏ giơ cao, Phạm Tư Triệt hoan hô nói.
Nhìn khuôn mặt nhỏ hưng phấn bởi vì sắp được gặp người thân, trên khuôn mặt tuấn mỹ của Phạm Dương Triệt, ngoại trừ vui mừng, chỉ còn lại sự kiên quyết: Cũng đã đến lúc phải nói rõ ràng với phụ thân. Hắn muốn đi tìm thê tử mình yêu. Hắn muốn cả nhà mình được đoàn viên.
Ngoài đình viện, Tiền Ám đế Phạm Chấn Thiên xuống ghế dưới sự giúp đỡ của Nam Cung Khải.
Ngẩng đầu nhìn thấy đại môn đang đóng chặt, Phạm Chấn Thiên ho nhẹ nói: “Đây chính là nơi nửa tháng nay Triệt Nhi thường xuyên đến!”
Nam Cung Khải chuyển mắt lên đại môn đang bị đóng chặt, trong đôi mắt màu tím lóe lên tia sáng phức tạp, nhẹ giọng đáp: “Vâng!”
Từng có dã tâm cực độ, hắn đã trở thành mục tiêu của Ám đế. Nhưng mà, qua nhiều năm như vậy, hắn biết ai cũng nói hiện tại tâm cơ của Phạm Dương Triệt rất nặng, sau khi hắn ta trở thành Ám đế, hắn ta đã thông qua tất cả các loại thủ đoạn để tháo dỡ quyền lực hắn nắm trong tay.
Quyền lực của hắn hiện nay không bằng trước kia, chỉ còn lại có thân phận đội trưởng đội ảnh vệ bảo vệ Tiền Ám đế. Hơn nữa, hắn cũng nhận ra dã tâm của mình đã sớm không còn dồi dào như trước kia. Sau khi đưa thi thể Phó Vân Kiệt trả lại cho quân đội Phó gia, phần dã tâm đó đã bị giảm hơn phân nửa. Một chút còn lại thì dần dần biết mất trong bốn năm tưởng niệm và hối hận. Hắn bi ai nhận ra, so với sự trống rỗng vì đã mất đi người trong lòng, vị trí ám đế này có cũng được, không có cũng chẳng sao. Đây cũng là lý do hắn mặc kệ Phạm Dương Triệt âm thầm tước quyền của mình.
Phạm Chấn Thiên dùng khuôn mặt già nua nhìn cánh cổng đang được đóng chặt; hôm nay tới đây, là vì Triệt Nhi âm thầm phái người điều tra Phó Vân Kiệt, hắn đã biết. Ông chưa từng hy vọng hoa tuyệt tình có thể thật sự khiến cho Triệt Nhi quên đi tình cảm của mình với Phó Vân Kiệt, thời gian bốn năm đã vượt ra ngoài dự đoán của ông. Dù sao, loại tình cảm sống chết có nhau không đơn giản là chỉ cần quên hết tất cả ký ức là có thể được giải quyết. Cho dù như vậy, ông cũng không hy vọng Triệt Nhi sẽ khôi phục lại trí nhớ. Ông không muốn Triệt Nhi lại trải qua sự đau đớn và tuyệt vọng đến nỗi tóc biến thành bạc trắng như vậy. Dù sao, cái người ở bên trong đã khiến cho Triệt Nhi dao động, nhất định phải trừ đi. Ông biết, từ sau khi người kia đến đây, Triệt Nhi mới bắt đầu thường xuyên đi điều tra chuyện cũ.
“Kẹt…” Theo tiếng cửa phòng mở ra, hai người đều thu hồi tâm tư.
“Viu—” Một thân hình nho nhỏ bổ nhào vào trong lòng Phạm Chấn Thiên. Tiếng kêu mừng rỡ cũng vang lên: “Ông nội!”
Phạm Chính Thiên và Nam Cung Khải đều vì tiếng gọi này mà chấn động.
“Tư Triệt ngoan, thân thể ông nội không tốt, xuống dưới đi!” Cùng với đó, Phạm Dương Triệt duỗi tay tới ôm con trai ở trong ngực phụ thân xuống.
Lúc này, đứa nhỏ mới không cam lòng đi xuống dưới sự giúp đỡ của phụ thân, đứng trên mặt đất.
Dưới ánh mặt trời, lúc này Phạm Chấn Thiên với Nam Cung Khải mới nhìn rõ người tới. Hai người đều giật mình: Bởi vì nghiễm nhiên, gương mặt này lại là khuôn mặt thu nhỏ của Phạm Dương Triệt.
“Nó, nó là…” Phạm Chấn Thiên giật mình chỉ có thể nói hai từ này.
Bàn tay to duỗi ra, từ ái vuốt ve trên mái tóc đen nhánh của tiểu Tư Triệt, Phạm Dương Triệt mang theo kiêu ngạo nói: “Phụ thân, nó là con trai của con với Bắc tướng Phó Vân Kiệt!”
Phạm Chấn Thiên nhìn khuôn mặt giống hệt kia, chỉ có thể kinh ngạc lẩm bẩm: “Thì ra, thì ra nó chính là đứa nhỏ ngày đó trong bụng Phó Vân Kiệt!”
Đôi mắt màu tím lóe ra tinh quang, Nam Cung Khải vội vàng truy vấn nói: “Phó Vân Kiệt còn sống! Nàng ở đâu?”
Phạm Dương Triệt như có điều suy nghĩ mà nhìn gương mặt xinh đẹp đang lo lắng kia, nói: “Ta cũng muốn tìm được nàng!” Trong lời nói mang theo sự ưu sầu.
Hắn bắt đầu chậm rãi nói ra những chuyện mà mình biết.
Phạm Dương Triệt mang vẻ mặt phức tạp, nhìn khuôn mặt già nua kia: “Phụ thân, con biết nguyên nhân khiến cho người làm như thế, con cũng cảm kích những chuyện mà người làm cho con trong bốn năm qua. Nhưng mà, phụ thân, con vẫn không thể tha thứ hành vi làm tổn thương Vân Kiệt của người, không có cách nào để tha thứ cho người hành vi cưỡng chế làm mất đi ký ức của con. Càng không có cách nào tha thứ cho người hành vi khiến cho cả nhà ba người chúng con chia lìa, đến nay vẫn chưa tụ hội. Bởi vậy, phụ thân, con muốn mang theo Tư Triệt đi tìm kiếm Vân Kiệt.”
Lời vừa nói ra, Nam Cung Khải cẩn thận nhìn về phía Phạm Chấn Thiên: Dù sao, ý muốn của Phạm Dương Triệt đã rất rõ ràng, muốn buông bỏ tất cả mọi thứ thuộc về Ám đế, muốn đi tìm thê tử của mình.
Phạm Chấn Thiên đưa mắt nhìn con trai của mình, lại đưa mắt nhìn đứa cháu nội mà mình khát vọng đã lâu, khẽ thở dài nói: “Bỏ đi, bỏ đi! Con muốn thế nào thì là thế đó!”
“Tạ ơn phụ thân đã thành toàn!” Phạm Dương Triệt chân thành cảm kích nói. Nếu mình từ bỏ ngôi vị Ám đế, chắc chắn phụ thân phải cầm quyền một lần nữa. Chuyện này không tốt với thân thể của phụ thân, là một chuyện rất nặng nề.
“Tư Triệt, con nói chuyện với ông nội một chút đi!” Phạm Dương Triệt khẽ đẩy con trai mình một cái, vừa rồi, nó đã rất khát vọng thân tình.
Tiểu Tư Triệt lập tức lĩnh mệnh, bổ nhào vào trong lòng Phạm Trấn Thiên, khiến cho Phạm Chấn Thiên được sủng ái mà lo sợ. Ông vội vàng đưa tay ôm chặt lấy đứa nhóc trong lòng, phòng ngừa nó té xuống.
“Ông nội, chòm râu của ông thật dài nha!” Tiểu Tư Triệt đưa tay túm chòm râu của Phạm Chấn Thiên, kinh hô.
“Ông nội đã giữ nó lại rất lâu đấy!” Phạm Chấn Thiên từ ái cười nói.
“Oa, ông nội thật là lợi hại!” Tiểu Tư Triệt không keo kiệt lời khen.
Phạm Chấn Thiên ôm tiểu Tư Triệt đi vào trong đình viện.
Nhìn bóng lung đã đi xa, Nam Cung Khải phá vỡ trầm mặc đầu tiên: “Ngươi thực sự không biết Phó Vân Kiệt đang ở đâu sao?”
Trong con ngươi màu đen chợt lóe lên tinh quang, hắn cất bước đi về phía ông cháu kia, bỏ lại một câu: “Không biết!”
Trong đôi mắt màu tím hiện lên sự nghi ngờ: Dựa vào năng lực của Phạm Dương Triệt, hơn nữa mạng lưới thám tử của Ám các lại trải rộng khắp thiên hạ, muốn biết tung tích của Phó Vân Kiệt hẳn là không khó. Dù sao, dựa vào năng lực của Phó Vân Kiệt, muốn làm một người không ai biết đến, trên cơ bản là không có khả năng.
Phạm Dương Triệt đương nhiên là biết ánh mắt thăm dò ở sau lung mình, nhưng mà hắn lựa chọn không để ý tới: Nếu như mình đoán không lầm, hẳn là Nam Cung Khải thích Vân Kiệt. Hắn ghét người phụ nữ mình yêu bị người khác dòm ngó. Quả thực, hắn dựa theo sự miêu tả của Tư Triệt, cùng với kết quả điều tra của bản thân mình, đã biết nữ tử danh chấn Thương Châu-Dạ Xoa kia vô cùng có khả năng chính là Vân Kiệt. Nhưng, hắn sẽ không nói cho Nam Cung Khải biết.
Ánh nắng ban mai chiếu lên mặt đất, bên ngoài đình viện, phía trước một chiếc xe ngựa, đang trình diễn một vở kịch ly biệt.
“Ông nội, ông phải chăm sóc bản thân thật tốt nha!” Tiểu Tư Triệt mang vẻ mặt người lớn dặn dò. Bộ dáng đó, nói có bao nhiêu đáng yêu thì có bấy nhiêu đáng yêu.
Nếu như là bình thường, nhất định Phạm Dương Triệt sẽ bởi vì vẻ mặt đáng yêu như thế của cháu trai mình mà cười to ra tiếng, nhưng, giờ phút này sự buồn bã vì chia ly tràn ngập trong lòng, ông chỉ có thể nghẹn ngào nói: “Ông nội sẽ chăm sóc bản thân thật tốt. Tư Triệt cũng phải chăm sóc bản thân mình thật tốt nhé con!” Mặc dù, ông mới cùng đứa cháu trai này ở chung hai ngày nay, nhưng cũng đã có tình cảm rất sâu sắc. Cháu của ông tự tin như vậy, thông minh như vậy, cuồng vọng như vậy, khiến cho ông muốn không thích cũng không có khả năng.
Sau khi đưa tay ôm con trai lên xe ngựa, Phạm Dương Triệt cam đoan với người cha đang không nỡ rời xa của mình nói: “Yên tâm đi, phụ thân, con sẽ chăm sóc cho Tư riệt, còn có…” Hắn tạm dừng một chút, nhìn khuôn mặt ở dưới ánh ban mai, lộ ra vẻ già nua đặc biệt, nhẹ giọng nói: “Phụ thân, xin phụ thân cũng bảo trọng!” Nói xong, hắn cũng lên xe ngựa, bảo Cảnh Ảnh đang đảm nhiệm chức vụ xa phu xuất phát.
Ban đầu, Phạm Chấn Thiên ngẩn người, sau đó tầm mắt mơ hồ nhìn chiếc xe ngựa dần dần đi xa, khẽ lẩm bẩm nói: “Sai rồi. Thực sự sai lầm rồi! Sớm biết như vậy, lúc trước đã… Haiz…”
Nam Cung Khải ở bên cạnh, đương nhiên cũng nghe thấy tiếng lầm bầm khe khẽ ấy: hắn biết, giờ phút này nội tâm Phạm Chấn Thiên tràn đầy hối hận. Từng bị dã tâm che kín thân tình, bởi vì tuổi già nhìn thấu hết thảy mà tiêu tán. Như hắn đã từng bởi vì dã tâm mà không thấy rõ tim mình, rồi sau đó bị hối hận gặm cắn ngày ngày đêm đêm. Cũng may nàng còn sống. Chỉ cần có thể nhìn thấy nụ cười tràn đầy tự tin kia một lần nữa, mọi chuyện đều không sao cả. Cho dù, nụ cười kia không nở ra vì hắn.
Xe ngựa chạy nhanh ra khỏi kinh đô dưới ánh mặt trời dần dần lên cao.
“Cục cục—” Cùng với tiếng bồ câu truyền tới từ xa đến gần, xe ngựa cũng dừng lại theo.
Cửa xe bị người đẩy ra, Cảnh Ảnh cầm con bồ câu đưa tin trong tay, đưa tới.
Phạm Dương Triệt lập tức nhận lấy, mở ra đọc kỹ, lông mày càng ngày càng nhíu chặt: Dạ Xoa đã bị Hoắc Thiên Thụy phát hiện, cũng đón về Cao Đô. Hơn nữa, vậy mà Dạ Xoa lại biến thành Liên Thập Tứ, tham gia tuyển tú nam hậu của Hoắc Thiên Thụy. Cuối cùng, vì nàng là thân phận nữ tử nên tạm thời không có tư cách trở thành nam hậu. Quan trọng nhất, là Dạ Xoa đã nhận thử thách của Thái hậu và đại thần Cao Quốc, ít ngày nữa sẽ xuất phát, giành lại năm châu thành bị Phó Quốc chiếm đoạt.Cũng tốt, lẻn vào Phó Quốc còn đơn giản hơn so với lẻn vào Cao Quốc, hơn nữa còn gần hơn rất nhiều. Nghĩ thông chuyện này, rốt cuộc lông mày của hắn cũng giãn ra, nói với Cảnh Ảnh đang ở bên ngoài xe ngựa: “Thay đổi lịch trình, đi Phó Quốc!”
Nhận được mệnh lệnh, Cảnh Ảnh lại thúc ngựa.
“Phụ thân, có phải có tin tức mới của mẹ không ạ?” Tiểu Tư Triệt rất giỏi về việc quan sát sắc mặt, mở miệng hỏi.
Đối với sự thông minh của con trai mình, Phạm Dương Triệt đã được lĩnh giáo từ sớm, cũng không che giấu: “Ừ, mẹ con muốn đi tới chỗ ông ngoại con! Chúng ta cũng đi gặp ông ngoại con nhé!”
“Được ạ! Con cũng muốn đi găp ông ngoại! Mẹ nói ông ngoại rất tham ăn. Đi tới chỗ ông sẽ có rất nhiều đồ ăn ngon!” Tiểu Tư Triệt hoan hô nói.
“Ha ha, tin là khi ông ngoại thấy Tư Triệt đáng yêu như thế, nhất định sẽ mang tất cả đồ ăn ngon mà ông giấu kỹ cho con!” Phạm Dương Triệt cười nói.
“Phụ thân, người nói ông ngoại có nước đá bào không?” Tiểu Tư Triệt nuốt nuốt nước miếng nói.
“Nước đá bào?” Trong con ngươi màu đen chứa đầy sự nghi hoặc.
“Nước đá bào chính là…”
Trong xe ngựa thỉnh thoảng truyền tới tiếng cười, khiến Cảnh Ảnh đang làm phu xe không tự giác mà cong khóe môi: Bốn năm qua, hắn chưa từng thất chủ nhân cao hứng như vậy. Nhưng, từ sau khi tiểu chủ nhân tới đây, chủ nhân đã cười nhiều hơn. Hy vọng nụ cười này chủ nhân có thể giữ vững cho đến khi tìm được nữ chủ nhân.
Ánh trăng mông lung bao phủ Tư Niệm Các của hoàng cung Cao Quốc.
Thập Tứ nhìn Hoắc Thiên Thụy đang đắm chìm trong ánh trăng, cả người tản ra vẻ u sầu, biết người đàn ông này không muốn rời xa mình. Ngày mai, nàng sẽ xuất phát đi đến biên cảnh!
“Ta đã phái người đi Thương Châu rồi, thông báo cho tinh anh binh của Thương Châu. Bọn họ đã xuất phát đi đến biên cảnh trước rồi!” Hoắc Thiên Thụy đánh vỡ trầm mặc nói.
Trong đôi mắt màu xanh thẫm lóe lên vẻ xúc động: Người đàn ông này muốn làm cho nàng cảm động đến mức nào mới có thể cam tâm đây? Bởi vì Tả tướng ở giữa làm khó dễ, không chỉ có chuyện nàng chỉ được mang đi có năm vạn quân lính, hơn nữa còn là tân đinh hoặc là già nua yếu ớt chưa từng được ra chiến trường. Dùng binh như thế để thắng được quân của Phó gia-được xưng là đội quân mạnh nhất thiên hạ, cơ bản là không có khả năng. Đường ra duy nhất mà nàng tìm ra chính là tinh anh binh của Thương Châu, vốn dĩ, nàng định đêm nay đến thuyết phục hắn, không ngờ người đàn ông này vì lo cho an nguy của nàng, mà đã sớm làm xong hết thảy.
Sự cảm động trong lòng biến thành hành động. Nàng tiến lên, ôm người đàn ông yêu nàng sâu sắc, mọi chuyện đều suy nghĩ cho nàng, nức nở nói: “Ta nhất định sẽ trở về, trở thành hoàng hậu của ngài.”
Thân hình cao lớn đột nhiên chấn động, trong đôi mắt màu lam lóe ra sự kích động: Hắn biết đây là nàng hứa hẹn với mình. Bàn tay to duỗi ra, ôm chặt lấy người kia vào trong lòng, giọng nói khẩn cầu vang lên: “Thập Tứ, bất kể sau này xảy ra chuyện gì, xin nàng nhất định phải nhớ rõ điểm này, khi đó tình cảm của ta đối với nàng là thật.”
Trong đôi mắt màu xanh thẫm lóe lên sự do dự, nhưng cuối cùng sự do dự này bị sự kiên quyết thay thế: Người đàn ông này đã biết sự nghi ngờ của mình. Nhưng hắn lại là đế vương chí tôn, khẩn cầu mình. Vốn nàng định đợi sau khi tới biên cảnh thì bỏ mặt nạ ra, tin rằng rất nhanh sẽ có thể biết được thân phận thật của mình, nhưng, giờ phút này nàng đã buông tha ý định này, Vì người đàn ông yêu mình sâu sắc, đã trả giá rất nhiều vì mình mà buông bỏ. Nàng mắc nợ người đàn ông này đã đủ nhiều rồi. Hiện tại điều duy nhất có thể làm cũng chỉ có buông tha cho quyết định này, thực hiện hứa hẹn của mình với hắn.
“Ưm…” Bầu không khí ấm áp đã bị tiếng ngâm khẽ này đánh vỡ.
Một đôi bàn tay mảnh khảnh như rắn mà chui vào trong áo hắn, chạm vào da thịt như bị bỏng của hắn, trong nháy mắt đã châm lửa nhiệt độ cơ thể hắn.
Hoắc Thiên Thụy vội vàng đẩy thiên hạ ở trong ngực ra, thấy khuôn mặt Thập Tứ phiếm hồng, mắt chứa sương mù che phủ, biết nhất định là nàng đã bị trúng xuân dược gì đó.
“Thập Tứ, buổi tối nàng có ăn cái gì không?” Hoắc Thiên Thụy vội vàng hỏi.
“Ăn cái gì sao?” Đang cảm thấy toàn thân nóng lên, Thập Tứ gian nan tập trung lại thần chí bị phân tán, nói: “Ừm… buổi tối, Thái hậu nương nương ban thưởng một chén canh bổ dưỡng cho ta.”
Trong đôi mắt màu lam hiện lên sự hiểu rõ “quả nhiên là mẫu hậu”. Thông minh như hắn, mặc dù lúc đấy bất đắc dĩ phải đáp ứng thỉnh cầu của chúng đại thần, để cho Thập Tứ xuất chinh, nhưng, sau đó, hắn lập tức phát hiện ra bên trong có điểm kỳ quái, cũng phái người điều tra, kết quả là mẫu hậu thao túng ở sau lưng. Hắn hiểu mẫu hậu, hiểu hành động lần này của mẫu hậu là muốn tranh thủ lợi ích lớn nhất cho Cao Quốc. Đây cũng là nguyên nhân chủ yếu khiến hắn không đổi ý. Mà hiện tại, mục đích của mẫu hậu khi lén lút ban thưởng canh có xuân dược cho Thập Tứ cũng đã rất rõ ràng. Hy vọng có thể tăng thêm cho hắn một phần cam đoan.
Cặp môi đỏ tươi dán lên đôi môi mỏng của hắn, khiến hắn thu hồi lại tâm tư. Hắn vốn định mở miệng đánh thức nàng. Nhưng mà, cái lưỡi đinh hương kia lại nhân cơ hội này mà chui vào trong miệng hắn, khuấy đảo tình dục của hắn.
Hắn là một người đàn ông bình thường, đối mặt với nụ hôn cầu hoan của phụ nữ là không có khả năng không có cảm giác. Bàn tay to duỗi ra, một lần nữa ôm nàng vào ngực, hắn biến bị động thành chủ động, làm cho nụ hôn này thêm sâu sắc, bầu không khí ái muội lập tức tăng vọt.
Thân thể của hắn bởi vì khát vọng tình dục mà sưng đau, hắn muốn lập tức có được nàng. Không có một chút do dự nào, hắn đột nhiên xoay người, ôm ngang nàng lên, bước về phía cái giường lớn ở cách đó không xa.
Nụ hôn vẫn chưa từng bị gián đoạn, nhẹ nhàng đặt thiên hạ xuống chiếc giường lớn mềm mại kia, tay của hắn một giây cũng không ngừng, cởi nút áo của nàng.
Nụ hôn như mưa rơi xuống giữa đôi lông mày, hay má, hàm dưới, dần dần đi xuống, trước ngực…
Giờ phút này thần trí của Thập Tứ đã xuất hiện mê loạn, hai tay theo bản năng mà ôm chặt lấy cổ hắn, đôi môi đỏ mọng khẽ mở, không tự giác mà kêu lên cái tên ở đáy lòng mình: “Triệt, Triệt, Triệt…”
Vốn đang đắm chìm ở trong kích tình, Hoắc Thiên Thụy bởi vì tiếng kêu đột ngột này mà thân hình cứng ngắc, trên khuôn mặt khí phách mang theo sự bi thương sâu sắc, đôi mắt màu lam nhìn chằm chằm vào người mang khuôn mặt mê loạn kia, vẫn hô tên của Phạm Dương Triệt. Cái tên được nói với giọng nói chứa nồng đậm tình cảm đó như từng chậu, từng chậu nước đá giội vào hắn, dập tắt tình dục của hắn.
Đôi mắt màu lam mang theo sự thống khổ, nhìn chằm chằm vào nữ nhân mình yêu sâu sắc ở trước mắt: Giờ phút này, hắn chợt có chút hận nàng, hận nàng khiến cho mình không thể kiềm chế được mà yêu nàng như thế, hận nàng đã mang trọn trái tim của nàng cho người đàn ông khác, hận nàng cho dù đã bị mất đi trí nhớ, dựa vào cảm giác, vẫn kêu cái tên của người đàn ông kia, càng hận nàng đã coi mình là người đàn ông kia.
Hắn, Hoắc Thiên Thụy, đế vương của Cao Quốc, không muốn, cũng khinh thường chuyện làm thế thân cho người đàn ông khác để đoạt được thân thể của một người phụ nữ. Nếu đoạt được, hắn cũng muốn đường đường chính chính, vào lúc nàng tỉnh táo mà đoạt được.
Đối diện với Thập Tứ đang bất mãn vì hắn đột nhiên đình chỉ động tác, một lần nữa nghênh đón hắn, Hoắc Thiên Thụy lập tức đưa tay điểm huyệt ngủ của nàng. Trong khoảnh khắc, tiếng rên rỉ biến mất. Hắn dịu dàng đắp kín chăn cho nàng, rồi mới đứng dậy rời đi.
“Kẹt—” một tiếng, tiếng mở cửa rất nhỏ vang lên, thân hình cao lớn của Hoắc Thiên Thụy liền xuất hiện ở bên ngoài phòng. Đôi mắt màu lam nhìn chằm chằm vào Tần Mặc đang đứng ở bên ngoài.
“Haiz— Hoàng thượng, hẳn là con nên nhân cơ hội này mà chiếm đoạt nàng!” Tần Mặc khẽ thở dài.
“Cảm tạ ý tốt của mẫu hậu. Nhưng, về sau xin mẫu hậu đừng làm chuyện kiểu này nữa. Chưa nói đến chuyện trẫm là hoàng đế của Cao Quốc, cho dù trẫm là một người đàn ông bình thường, cũng khinh thường chuyện trở thành thế thân của người đàn ông khác.” Trong đôi mắt màu lam lóe ra sự thống khổ.
“Con là nói…” Tần Mặc cũng không nói hết lời, nhìn vẻ mặt đau khổ của con trai, đã đoán được tình huống như thế nào. Không thể ngờ được, cho dù Phó Vân Kiệt mất đi trí nhớ, sâu trong nội tâm vẫn không thể quên được Nam tướng của Cảnh Quốc. Tình cảm này rốt cuộc là sâu sắc đến chừng nào đây! Như vậy chỉ cần Phó Vân Kiệt vừa khôi phục lại trí nhớ, nhất định sẽ không cống hiến vì Cao Quốc nữa, sẽ không trở thành Hoàng hậu Cao Quốc, xem ra hắn phải chuẩn bị sớm mới được.
Đắm chìm trong cảm xúc đau khổ của mình, Hoắc Thiên Thụy không phát hiện ra trong đôi mắt đen như ngọc kia lóe ra hàn quang.