Ha Ha! Phụ Thân?

Chương 1: Chương 1




CHƯƠNG 0

Thành phố S – Phòng 2930 – khách sạn Hoa Viên

Trong không khí tràn ngập mùi hoan ái.

Trên giường ngủ trong phòng là một thiếu niên thoạt nhìn chưa đến 20 tuổi, quần áo xộc xệch nằm ở đó, nói cho chính xác là cái gì cũng không mặc. Trên người chỉ đắp một tấm chăn mỏng, tấm chăn cũng chỉ che đi những vị trí nhạy cảm.

Mà ngồi cách giường không xa là một người phụ nữ xinh đẹp, mới nhìn sơ qua thì lớn hơn thiếu niên rất nhiều, đại khái cũng khoảng chừng 27, 28 tuổi.

So với thiếu niên kia, người phụ nữ đã ăn mặc chỉnh tề, ngồi ở salon đối diện, tay không ngừng xoay li rượu. Cười một chút, nhưng mà cười sao lại giống hồ li ghê gớm.

Chẳng qua, người trên giường đúng là con mồi của nàng, trước đó vài ngày còn cùng ông già cãi nhau một trận ầm ĩ, kiên quyết muốn nàng phải lập gia đình, muốn gả nàng cho một kẻ mà nàng rất ghét.

Làm cho tâm tình nàng mấy ngày nay rất chi là bực bội.

Trong lúc nàng đi dạo phố sáng hôm nay, gặp được thiếu niên đẹp trai này, mặc dù chỉ mới là một cậu nhóc mười mấy tuổi, nhưng mà bộ dáng thì đẹp trai làm cho người ta rớt nước miếng chẳng thể rời đi.

Nàng liền lập tức quyết định, nàng muốn sinh con cho y, dù sao ông già ở nhà cũng muốn nàng lập gia đình, chẳng phải vì phiền thân phận nữ nhi của mình, chẳng thể kế thừa gia nghiệp sao? Vậy thì nàng cứ sinh cho ông ta một đứa cháu là được.

Thành ra, nàng ta rắp tâm đem thiếu niên này đến đây.

Vốn là nàng định tình một đêm là xong, bất quá thiếu niên này thật sự rất thú vị.

Sau khi phục thuốc cho y, hóa ra lại có thể cầm cự hơn hai tiếng, phải biết rằng, thuốc này có thể làm cho không ít kẻ hành nghề sát thủ chuyên nghiệp dù cố gắng lắm cũng chỉ có thể được gần một tiếng. Y hóa ra lại có thể kiên trì lâu như vậy sao.

Hơn nữa tuyệt chiêu thôi miên của mình thiếu chút nữa thì biết y thành óc bã đậu luôn.

Đối với những chuyện thú vị này nọ, làm cho người phụ nữ cũng không nóng lòng rời đi nơi này. Mà im lặng ngồi trên ghế salon, chờ người trên giường tỉnh lại.

Người trên giường cũng không để cho người phụ nữ đợi lâu, không lâu sau cũng tỉnh lại.

Không hề có những động tác mơ màng khi tỉnh lại mà lập tức ngồi bật dậy ngay

– Cô muốn gì?

Câu đầu tiên khi mở miệng liền đem căn phòng vốn đang ấm áp trở nên lạnh băng.

Cô gái giống như không có cảm giác, uống một ngụm rượu, chậm rãi nói:

– Ha ha! Không có gì, dẫu sao thì tôi nhìn thấy hết của cậu rồi còn gì, rất có phong độ!

– Bớt nói nhảm! Nói, cô muốn gì?

Đầu tiên là thôi miên, sau là phục thuốc.

– Tôi chỉ muốn có con với cậu!

Không muốn dài dòng thì không dài dòng.

– Cái gì? Cô điên à?

Hắn mới 16 tuổi, tài sản có nắm được trong tay hay không vẫn còn rất khó nói mà!

– Cậu không cần suy nghĩ nhiều, chỉ là trong nhà muốn có cháu, lại muốn gả tôi cho người tôi không thích, vậy tốt hơn hết tìm một người mà tôi thấy vừa mắt, sinh một đứa con là xong!

Rót thêm cho mình một li rượu, uống cạn.

– Cậu uống không?

– Không cần.

– Được rồi!

Người phụ nữ đứng dậy chuẩn bị rời đi chốn làm cho nàng thực hiện hành phi chống đối lại chuyện của lão cha.

– Cô sao lại cho rằng có thể có?

– Ha ha ~ cảm ơn cậu đã quan tâm đến, hiệu quả của thuốc kia tôi biết rất rõ! Được rồi, tôi đi trước đây. Tiền phòng ở đây tôi sẽ thanh toán, cậu cứ nghĩ ngơi tiếp đi! Nói gì nói thì tác dụng phụ vẫn có, ví dụ như là kiệt sức!

Đó là thuốc mà tổ chức nàng thường đưa cho những sát thủ xuất sắc nhất, bởi vì sát thủ tổ chức bọn họ huấn luyện ra căn bản rất vô tình, muốn họ nảy sinh ham muốn thì còn khó hơn so với lên trời, cho nên bọn họ hay dùng loại thuốc này, thuốc này còn có tác dụng làm tăng khả năng mang thai lên rất nhiều.

Nếu như mà không được, coi như là nàng xui xẻo!

– Tôi là Hồng Tiêu, còn cô?

Khi nàng đi sắp đến cửa, thiếu niên ở trên giường tự nhiên mở miệng hỏi.

– Tôi?

Quay đầu thoáng nhìn qua thiếu niên, mỉm cười,

– Tôi là Dạ Mẫn, cậu tốt nhất là không nên nhớ tôi!

Nói xong Dạ Mẫn cũng không quay đầu lại rời đi, biến mất khỏi tầm mắt thiếu niên.

– Ha ha ~~~~ không cần phải nhớ sao, như thế nào lại không nhớ chứ? Cô là người duy nhất nằm ngoài kế hoạch của tôi. Ha ha, tôi hóa ra lại kém như vậy, bị một người phụ nữ gài bẫy. Tôi sẽ nhớ kĩ cô! Dạ Mẫn!

Hồng Tiêu một mình lẩm bẩm trong phòng.



Mười tháng sau,

Hồng Tiêu nhận được một lá thư không có tên người gởi, bên trong là hình chụp một đứa trẻ, da dẻ trắng mịn, bàn tay mũm mĩm bé nhỏ giơ lên như là muốn chụp lấy vật gì đó.

Phía sau ảnh viết Dạ Hoằng, nam, 24/10/1994.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.