Chợt như đang trong lúc tuyệt vọng, một nam nhân đứng tuổi bước đến. Ông ta ngỏ ý muốn giúp. Nhưng… tại sao lại muốn giúp cứu sống An Thục? Ông ta có ý đồ gì chăng? Nhưng thôi, nếu ông ta đã có lòng thì cũng nên chấp nhận. Trước mắt cứu sống An Thục mới là điều quan trọng.
Ông ta dẫn nhóm người Nhất Sinh lên một con thuyền lớn. Nó chợt di chuyển, nhưng xung quanh đây làm gì có nước cơ chứ? Chẳng lẽ… nó di chuyển trên không trung? Dạng tàu bay?
- Ông đang đưa bọn ta đi đâu? – Nhất Sinh trên vai cõng An Thục. Cô ấy vẫn bất tỉnh, hơi thở khá yếu, trong bán kính gần cũng khó cảm nhận được hơi thở đó.
- Quang thiếu chủ có thể gọi lão phu là Lễ Tôn tiên sinh.
- Ông biết ta?
- Đương nhiên!
Nhất Sinh nghe xong, không nói gì thêm nữa. Hắn đặt An Thục xuống một cái ghế gần đó, thở dài một hơi, xoa nhẹ trên vầng trán đó của cô. Đôi tay cô lạnh, hắn nắm chặt, như muốn sưởi ấm
- Oa! Đây chẳng phải lãnh địa của Hỏa tộc hay sao?
Bỗng chợt Nhất Sinh hắn giật mình. Hỏa tộc? Chẳng lẽ, cái ông già tên Lễ Tôn kia là người Hỏa tộc hay sao?
Khuôn mặt hắn bỗng chốc tối sầm lại, có vẻ không vui. Hắn nghiến răng nghiến lợi. Nhưng rồi lại cố tỏ ra bình thường.
Thuyền đó dừng, trước cánh cửa to lớn dẫn vào Hỏa sơn trang.
- Ai? – Ở đó có hai tên lính canh, nhìn sơ qua tu vi cũng chạm mốc Vương giả rồi.
- Tham kiến Lễ Tôn đại nhân.
Và cứ thế là đã có thể vào thành công. Bạch Tuyết Lam và Tề Tử Hy được đưa đến một phòng dành cho tiếp khách. Còn Lễ Tôn tiên sinh dẫn Nhất Sinh đưa An Thục đến dược tuyền. Ở đó có thể chữa lành những vết thương cả trong và ngoài cho cô.
Lễ Tôn tiên sinh dẫn đến đó rồi quay bước đi ra ngoài. Nhất Sinh cũng đặt An Thục vào trong dòng nước của dược tuyền rồi cũng ra ngoài đợi luôn.
Trong hư không, cô đang ở chỗ của Lãnh Huyết. Nơi đó cũng thật đẹp, bốn bề xung quanh hoa lá, nhưng mờ mờ huyền ảo, vạn vật đều không thể thấy rõ.
- Cô lần này thật quá mạo hiểm rồi! Lại để bị thương nặng đến thế!
- Nếu ta để yên mà không dùng đến Hỏa Tinh Rồng Phượng, có lẽ ta đến chết thảm ở đó rồi.
- Lần này tiêu hao không ít tu vi đâu, cô nên tranh thủ tĩnh dưỡng một chút. Có thể giúp hồi số tu vi đã mất.
An Thục nghe vậy, tập trung dẫn khí. Dược tuyền này cũng tốt thật, thật dễ chịu. Cảm giác như những vết thương trên cơ thể cô đã khỏi hoàn toàn, không còn đau đớn, không còn khó chịu.
- Ầy, lần này may mà cô không sao, cô mà chết thì ta cũng không còn!
- Ồ?
- Ồ gì chứ! Cô không nghĩ cho cô thì cũng nghĩ đến ta một chút chứ.
- Xin lỗi, ta không nghĩ xa được đến thế.
- Haiz, thật phũ phàng a~
Cô cảm nhận mình có thể tỉnh dậy. Không nói chuyện với Huyết nữa. Hồi đủ số nguyên khí cô đã mất, rồi chuẩn bị bước khỏi hư không.
An Thục dần mở mắt, đầu cô hơi choáng. Vết thương như bị chèn ép, nhưng cũng không hề đau nữa. Cô bước dần, thoát ra khỏi nơi này. Ở đó có một hộ vệ nhỏ, hắn thấy cô ra liền chạy tới quỳ xuống:
- Thiếu chủ, Đại trưởng lão muốn gặp người!
Thiếu chủ cái gì chứ? Tào lao!
An Thục tuy không hiểu, nhưng cũng không muốn hỏi lại hắn. Cô đã mệt lắm rồi a~ Thôi đành vậy, cứ thế đi theo tên kia. Dù gì cũng là ân nhân, nên gặp!
Tên hộ vệ đó dẫn cô đến Hỏa Sơn chính viện. Nơi đó có Đại trưởng lão tọa thượng nơi cao nhất, hai bên chính là Nhị trưởng lão và Tam trưởng lão. Nhất Sinh cũng được sắp xếp đến đây và hắn đang ngồi ở cạnh Tam trưởng lão.
- Thục Nhi, mau đến đây! – Đại trưởng lão sao lại gọi tên thân mật như thế. Rõ ràng cũng chẳng quen thân gì kia mà. Nhưng An Thục cũng chẳng muốn đối đáp nhiều, cứ thế bước đến.
- Đa tạ Đại trưởng lão ra tay cứu An Thục qua đại nạn lần này. – An Thục khẽ nhún nhẹ. Cơ thể cô quá mệt mỏi rồi, chẳng thấy tí sức lực nào.
Đại trưởng lão lúc này có chút buồn rầu trong lòng. Ông ấy nhìn An Thục, vuốt ve mái tóc của cô.
- Đại trưởng lão…
- Gọi một tiếng, thúc!
- Tại sao chứ? – Thúc sao? Vốn chẳng liên quan dính líu gì đến nhau. Tại sao lại tỏ ra như người nhà vậy?
Đại trưởng lão nhìn An Thục có vẻ thất vọng. Nữ nhi này…
“Thiếu chủ! Đây là Đại trưởng lão Hỏa tộc ta – Dương Bắc Dạ!”
An Thục nghe như sét đánh ngang tai. Cô đây không thể tin được. Họ… Là họ Dương sao?
Đại trưởng lão xoa đầu An Thục, mỉm cười hiền từ và trìu mến. Còn phía An Thục, cô rưng rưng nước mắt. Thật sự trên đời này, vẫn còn có người thân thích với cô?
- Ta… vẫn còn người thân?
- Phải! Ta chính là Dương Bắc Dạ, là huynh trưởng của phụ thân con, Dương Mục Đoan.
- Thúc… Thúc!
- Ngoan lắm, nữ nhi!
Nhất Sinh đang ngồi ở một cái ghế, hắn nãy giờ cũng chẳng nói một lời nào cả. Mặt hắn tối sầm, ánh mắt không nhìn về hai người kia dù chỉ một lần.
- Ta mệt rồi. Các ngươi lui trước đi!
Trong chính viện đó giờ chỉ còn lại ba người, Nhất Sinh, An Thục và Đại trưởng lão. Ông đứng dậy, dẫn cặp phu thê kia về đến Ngụy Tân phủ.
Qủa nhiên là phủ của Đại trưởng lão tộc thế gia quyền lực nhất, nó phải gọi là sang xịn mịn. Bỗng chợt lúc đó, Đại trưởng lão Dương Bắc Dạ nổi một cơn ho khan. Có vẻ ông đang mắc một căn bệnh nào đó chăng?
- Thúc thúc, tiểu nữ đi sắc thuốc cho người!
Thấy thúc của mình bị ho trông có vẻ đau đớn như thế, An Thục cũng không cam lòng. Cô nhanh nhảu đi hỏi một nha hoàn ở đó xem bếp ở đâu, rồi lấy thuốc có sẵn sắc nhanh cho Đại trưởng lão.
- -Dưới căn bếp rộng lớn của Ngụy Tân phủ--
An Thục đang loay hoay bên bếp lửa. Cô lại dùng cách thông thường mà một phàm nhân dùng để châm lửa. Chợt lúc đó có một nha hoàn bước đến, trên tay vô số củi. Cô ấy bật cười, rồi nói với An Thục:
- Thiếu chủ! Tộc ta là Hỏa tộc, người có thể dùng phép để châm lửa. Hà cớ gì phải phí sức thế?
- À, phải rồi ha!
Qủa thật, cô cũng đường đường là tiên nhân hệ Hỏa. Tự dưng nay lại ngốc nghếch đến mức quên mất điều đó chứ? Cô sắc nhanh thuốc kẻo Dạ thúc đợi lâu.
Cô nhanh tay cầm lấy chén thuốc đang còn nóng hổi chạy đến thư phòng của Đại trưởng lão.
Hừm, không biết thúc ấy và Sinh Nhi đang làm gì trong đó nhỉ?
Cô bước đến trước cánh cửa thư phòng. Chưa vội đẩy cửa bước vào, mà đứng nghe ngóng một chút. Nhưng thật lạ quá, chẳng có tí tiếng động nào trong đó, một tiếng nói chuyện cũng không là sao?
Cô hơi lo lắng, vừa đẩy cửa bước vào, vừa hỏi “Dạ thúc, Sinh Nhi, hai người làm gì vậy?”
Cheng!
Chuyện gì vậy? An Thục đã làm rơi vỡ mất chén thuốc rồi. Cảnh tượng trước mắt cô đây, đã làm cô phải đứng tim trong hồi giây lát.
- Chàng… Chàng làm gì với Dạ thúc thế?
- Thục Nhi, nàng nghe ta giải thích đã…
- Giải thích? Hiện trường này chưa đủ chứng minh sao? Chàng nói đi! Tại sao hả?
Cảnh tượng này… Dương Bắc Dạ đang nằm dưới sàn, hơn nữa… là trên một vũng máu đó tươi. Trước ngực ông ấy chính là một vết kiếm đâm xuyên tim. Và đương nhiên hung khí, chính là Kim Quang đao trên tay Nhất Sinh. Lúc An Thục đẩy cửa bước vào, đã thấy Nhất Sinh nhìn Dương Bắc Dạ với cái ảnh mắt căm hận. Bây giờ còn muốn giải thích gì nữa?
- Thục Nhi, nàng nghe ta nói đã. Ta…
- Mau nói đi! Đến người thân cuối cùng của ta chàng cũng không tha, tại sao?
- Vì… ông ta năm xưa bỏ mặt cha ta bị Quang tộc truy đuổi.
Ồ? Thì ra là thế? Hoàng Lệ Luân – phụ thân của Hoàng Nhất Sinh, ai cũng biết năm xưa chính là Thiếu chủ được Quang tộc tự hào, vì khi mới mười chín tuổi đã đạt đến cảnh giới Tôn giả. Nhưng ông ta lại muốn bỏ trốn, từ bỏ cái chức bị Tộc chủ tương lai đó mà đến với Đại Lam. Quang tộc làm sao tha cho ông? Ông bị truy giết, cái lúc này, đương nhiên nếu người của Hỏa tộc mở miệng nói đỡ ông một câu là mọi chuyện có thể qua rồi. Nhưng lúc này, Dương Bắc Dạ - bằng hữu tốt của Hoàng Lệ Luân lúc đó – lại làm ngơ, nhưng điều đó không phải điều ông ấy muốn. Mà là do Nhị thúc của Dương Bắc Dạ lúc đó ngăn cản ông, thế nên…
Nhất Sinh cuối cùng là có biết chuyện này hay không? Lại đem cái lòng căm hận trút hết lên người Dương Bắc Dạ.
- Chàng… Chỉ vì thế!
An Thục nước mắt chảy dài trên má. Khuôn mặt cô đỏ ửng hết cả lên. Bức xúc quá rồi!
Cô không muốn ở đây thêm giây phút nào nữa. Đặc biệt không muốn nhìn thấy mặt hắn nữa! An Thục chạy ra ngoài hoa viên, cô gục ở đó khóc thảm thiết. Nhất Sinh lại dám chạy đến đó an ủi cô, lại bị cô hất ra một cách phũ phàng.
- Người đâu! Mau bắt Hoàng Nhất Sinh lại, hắn chính là kẻ giết Đại trưởng lão. Bắt buộc giết không tha!
Bọn hộ vệ Hỏa tộc vây xung quanh Nhất Sinh. Mỗi tên cũng là Tôn giả Sơ giai trở lên. Nhất Sinh đương nhiên không có cơ hội thắng, hắn chỉ đành dùng một phép thủ thuật nhỏ che mắt rồi chuồn mất.
An Thục đứng bên dưới đó, nhìn hắn cứ thế chạy mất, ánh mắt cô căm hận. Đến người thân thích cuối cùng của cô, hắn lại cũng vì chuyện cũ mà ra tay hại chết.
- Thiếu chủ, không đuổi theo mà cứ để hắn chạy vậy sao?
- Không cần nữa! Hoàng Nhất Sinh đó, sau này ta muốn chính tay ta giết chết hắn, trả thù cho Dạ thúc!
An Thục nói ra câu đó, nghiến răng nghiến lợi. Cô đây có còn là An Thục yêu say đắm Nhất Sinh, còn không tiếc tính mạng để cứu hắn khỏi loại độc kia hay không? Cô bây giờ như một người khác, một con sói khát máu, một kẻ nhẫn tâm, sẵn sàng giết chết người mình yêu, chỉ để trả thù…
An Thục quay bước đi vào thư phòng của Đại trưởng lão. Thi thể ông ấy đã được đưa đi rồi. Cô bước đi, đến chỗ kệ tủ sách của ông ấy. Nước mắt cô chảy theo dòng, cô vươn tay lấy từ trên cao một hộp gỗ. Nhẹ nhàng mở nắp ra. Lúc đó một nha hoàn chạy vào ngăn cản
- Thiếu chủ, hộp đó không được!
- Có gì mà không được?
- Đây… Đây là Khứ Tử dược.
- Khứ Tử dược là cái gì?
- Uống nó, người sẽ quên hết tất cả những thứ tình cảm riêng, để có thể tiếp ngôi một cách không có sự thiên vị, bênh vực.
- Ồ? Vừa hay ta đang muốn quên đi.
- -Trong hư không—
“Cô thật sự muốn quên hắn đi hay sao?” Huyết thấy rất lạ, con người bao dung của An Thục đang ở đâu?
“Tất nhiên!”
Một câu trả lời này của An Thục, khiến Huyết không nói thêm được lời nào. Dù sao hắn có nói gì cô cũng không nghe. Cô đã quá tuyệt vọng rồi!
Cô nghe thấy thế, mỉm cười nhạt rồi cầm lọ dược đó lên uống một hơi hết cạn. Trong đầu cô bỗng nổi một cơn đau khủng khiếp, rồi cô lại vô thức ngất đi
Trong sự ngất đi đó, cô cảm thấy như mình đang rơi tự do, ở một nơi tối tăm không có một bóng người, không có sự tận cùng của nó. Cô như đang rơi nhanh chóng vào vòng tay của bóng đêm
Phải! Ta muốn quên đi tất cả, ta không muốn nhớ điều gì nữa. Làm ơn! Hãy cho ta quên đi tất cả về chàng, để ta không còn yêu, không còn vấn vương thêm gì nữa, để ta có thể yên tâm báo thù cho Dạ thúc.
Ta đã vượt qua ba lần sinh tử kiếp. Ta đã gặp qua đủ loại người, nhưng sao chàng lại quá nhẫn tâm như vậy… Chàng yên tâm đi, Sinh Nhi! Ta sẽ đưa khoảng thời gian hạnh phúc giữa ta và chàng vào trong dĩ vẵng, để cho nó được yên nghỉ, không ai thức tỉnh được nó.
Vĩnh biệt… An Thục của trước kia!
Bóng tối bao trùm lấy cô, không hiểu sao bản thân cô lại không còn bị dày vò bởi cơn đau đầu hồi này nữa. Nó thật dễ chịu…
- oO0Oo-
Sáng hôm sau, mặt trời cũng vừa mới nhú lên, nhưng An Thục đã tỉnh giấc khỏi cơn mê. Xung quanh cô có hai nha hoàn.
Mắt cô nhẹ mở ra, nó không phải là ánh mắt ngây thơ khờ dại trước kia, cũng không phải là màu mắt xanh ngọc thuần khiết. Đó chính xác là một ánh mắt màu đen lạnh lẽo.
- Tham kiến Thiếu chủ! – Hai nha hoàn thấy cô đã tỉnh dậy, vốn nhún khẽ chân.
Cô không nói gì, tại sao lại lạnh lùng đến thế? Nếu là trước kia, cô sẽ nói một cách vui vẻ “Ừm! Ta đói quá, mau đưa ta đi ăn đi a~”. Còn bây giờ, cô chỉ lạnh nhạt cười nhẹ một cái, lấy áo choàng mỏng ngay bên cạnh choàng lên rồi ra ngoài.
An Thục lần này, đã hoàn toàn thay đổi rồi!