Hạ Khiết Dương Hậu

Chương 46: Chương 46: Tiểu thê tử




An Thục cả buổi chiều hôm đó, ngồi tán gẫu, kể những sự việc diễn ra trong những ngày vừa qua cho mẫu hậu và các huynh tỷ. Ai nghe xong cũng chẳng tin vào sự thật.

Tối đó An Thục đi ngủ, chẳng hiểu sao cô cứ nhớ về hình ảnh thảm thương của mình lúc đó, rồi khuôn mặt đang tự mãn nhưng lẫn chút đau khổ của Liễu Giai Nghi. Không biết cô ta ở trong đại lao thế nào rồi. Có lẽ cô ta sẽ không ngờ đến việc An Thục có thể chiến thắng được cái chết đâu nhỉ?

Ầy, ngày mai là ngày xét xử của cô ta! Tuy Triệu vương kia bảo là phải ở yên trong cung, nhưng có lẽ ta phải ghé qua đó một chút rồi

An Thục bắt đầu đi ngủ sớm, cô quá mệt mỏi về mấy ngày hôm nay rồi. Lần đầu tiên cô rời cung lâu đến như thế, lại còn có người đối xử với cô như vậy. Thực sự mấy chuyện này chưa ai dám làm với cô. Cô ương bướng, ngang ngược nhưng từ nhỏ lại được cưng chiều, chỉ có cô dám bắt nạt người khác, chưa ai dám giáng cho cô hai cái bạt tai liên tiếp như vậy cả

- oO0Oo-

Sáng hôm sau, An Thục dậy từ sáng sớm để chuẩn bị y phục để đến pháo trường, nơi mà Liễu Giai Nghi hôm nay sẽ phải chịu tử hình.

“Thiển Nhi, mau nhanh chân lên a~” An Thục lại giục rồi. Gì mà phải gấp như vậy kia chứ?

“Chủ tử, chẳng phải Triệu vương gia điện hạ đã căn dặn người phải ở trong cung tĩnh dưỡng hay sao?” Thiển Nhi lo lắng, muốn giữ chân An Thục lại nhưng cô ấy lại lên ngựa chạy đến đó mất rồi. Thiển Nhi bây giờ cũng chỉ có thể cùng Ưu Ly lên ngựa đuổi theo thôi

An Thục đến trước pháo trường. Liễu Giai Nghi đang ở bên trên, quan phán đang đợi đến giờ rồi xử tội chết cho cô ta. Cô đứng nhìn Liễu Giai Nghi, cô ta không hề phản kháng sao?

“Đã đến giờ! Chém” Tên quan kia ném một mảnh gỗ về phía trước, hô lớn

“Khoan đã!” An Thục chạy vội lên trên pháo đài, vừa chạy vừa thở hồng hộc. Cô đứng thẳng, ánh mắt liếc sang nhìn Liễu Giai Nghi kia, rồi nhìn đăm đăm trực tiếp vào viên quan xét xử “Không được! Tha cho cô ta đi”

Tất cả những ánh mắt xung quanh pháo đài đều nhìn về phía An Thục. Ánh mắt của họ đều là những ánh mắt khó hiểu.

“Hừ, cô thì là cái thá gì hả? Cô nghĩ mình là ai chứ? Ta thà chết chứ không cần cô cứu ta! Đồ tiện ranh” Liễu Giai Nghi kia ấm ức, trên khuôn mặt lộ rõ vẻ căm hận

Liệt đại nhân – Quan xét xử - lúc này bước đến trước mặt An Thục, như thường lệ, ông ta cúi đầu bái kiến.

“Lam Thục công chúa, chuyện này…” Ông ta bối rối. Đây là mệnh lệnh, à không, là thánh chỉ của chính tay Hoàng thượng ban xuống, người đứng sau lại chính là Triệu vương gia.

“Liệt Đích Nhân! Ông ở đây không có quyền lên tiếng. Tha chết cho cô ta, đây cũng chính là mệnh lệnh” An Thục nhìn Liệt đại nhân kia với ánh mắt sắc lạnh, khiến ông ta cũng phải lạnh sống lưng mà run sợ

An Thục lại bước đến trước mặt Liễu Giai Nghi. Qủa nhiên ba ngày qua trong đại lao không sung sướng gì. Cô ta trên những cánh tay, đôi chân đều bị roi đánh đến chảy máu, khuôn mặt cô ta cũng không hề ngoại lệ. An Thục lúc này trầm ngâm nhớ về kiếp trước.

“Liễu Giai Nghi, bây giờ ta tha chết cho cô, không phải để cô thích làm gì thì làm đâu. Ta tha cho cô, để cô thay đổi, làm lại và tích đức. Bây giờ cô chết đi, xuống địa ngục, thấy mấy cái hành động độc ác kia của cô, lão Diêm vương có tha cho cô không? Lúc đó cô sẽ phải sống trong kiếp đời thứ hai nghiệt ngã, đau thương, bị hành hạ, tra tấn đến chết” An Thục bước đến, xoa nhẹ trên khuôn mặt kia của cô ta. Cô biết, đối với cái người kiêu ngạo như cô ta thì việc cam chịu dưới tay người khác là không thể

Ngay lúc đó, Triệu vương chen qua đám người đông đúc bước lên pháo đài. Hắn nhìn An Thục với ánh mắt đầy bất lực, rồi nhanh chóng chạy lại ôm chầm lấy cô

“Sao nàng lại ở đây? Ta đã dặn nàng ở cung tĩnh dưỡng kia mà” Nhất Sinh dịu dàng xoa đầu, cưng chiều An Thục.

“Ta chưa cho phép cô ta chết” An Thục quay sang nhìn Liễu Giai Nghi, ánh mắt như đang thương cảm “Tha chết cho cô ta đi, nếu không… ta cũng chết cho huynh coi”

An Thục dám lấy cả mạng sống ra để bảo đảm tính mạng. Thôi thì Nhất Sinh chỉ đành tha chết cho Liễu Giai Nghi. Trước khi đưa An Thục xuống khỏi pháo đài, hắn tặng cho Liễu Giai Nghi kia một ánh mặt lạnh lùng, sắc như dao.

“Được rồi! Ta nghe nàng hết, mọi việc đều theo ý nàng”

An Thục khi nghe được Nhất Sinh nói như vậy, cũng yên tâm mà dãn cơ khuôn mặt. Cô chỉ sợ, Liễu Giai Nghi kia ấm ức, làm ma mà không siêu thoát lại quay về bám cô thì không ổn. Nên cho cô ta một cơ hội để làm lại, sửa đổi bản thân

“Nàng trở về cung trước đi! Ta cần về Triệu vương phủ một chuyến” Hắn ta đưa An Thục lên kiệu mà hắn đã chuẩn bị từ trước rồi nhẹ giọng dặn dò

Triệu vương định quay bước đi lên ngựa thì bị những ngón tay trắng trẻo thon dài của An Thục nắm lại. Khuôn mặt và đôi tai của cô bỗng đỏ ửng, phụng phịu quay mặt đi

- Huynh về Kỷ Hoa cung với ta…

Triệu vương hoàn toàn không hề tin vào tai mình. Hắn mỉm cười, một nụ cười mãn nguyện. Hắn lại xoa đầu An Thục rồi lên kiệu với cô.

- Về thôi nào, tiểu thê tử!

Hắn vừa nói, rồi ôm An Thục vào lòng, nhẹ nhàng đặt lên trán của cô một nụ hôn nhẹ. Bây giờ tâm trạng của hắn không tồi, hắn đang vui. Chẳng hiểu sao, cái tên đại ma vương như hắn dọc đường đi cứ cười tủm tỉm. Từ lúc có An Thục ở bên đến giờ, hắn lạ lắm, thay đổi rất nhiều

- oO0Oo-

Bước vào Kỷ Hoa cung, vẫn là quang cảnh quen thuộc đó. Mấy ngày nay, trôi qua nhanh quá! Cũng gần mười ngày rồi chứ chẳng ít. Độc trong người Nhất Sinh…

Nhất Sinh, vui vẻ với nhau mấy ngày còn lại, sau đó ta…

An Thục nhìn Triệu vương rồi nghĩ ngợi, rồi cô rơi nước mắt lúc nào chẳng hay. Nước mắt cô cứ chảy, đến khi hắn nhận ra rồi quay lại ôm cô an ủi.

“Thục Nhi, sao nàng lại khóc thành thế này rồi?”

An Thục không nói gì, cô nắm tay Nhất Sinh đi ra Ngự Hoa viên. Thả lỏng sau bao ngày vừa rồi cũng không phải ý nghĩ tồi. Buổi chiều của họ trôi qua thật yên ả.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.