Hạ Lưu Vô Sỉ Thông Thiên Lộ

Chương 30: Chương 30: Bại gia tử




U Ám thôn buổi sáng.

Buổi sáng tại U Ám thôn rất nhộn nhịp, từng dòng người hối hả qua lại.

Nam Cung Mị Ảnh cùng Lâm Thanh Phong trở lại U Ám thôn, hai người muốn mua một chút điểm tâm cho Nam Cung Tuyết cùng tiểu Hắc, còn về phần Bạch Tiểu Phụng? Haha quên đi.

Bạch Tiểu Phụng là người Bạch gia hiện tại Lâm Thanh Phong chưa giết hắn, còn cho hắn đi cùng về Nam Cung thành thì hắn phải tạ ơn trời đất rồi, nói gì tới mua điểm tâm cho hắn?

Hai người dạo quanh chợ một lúc, mua về vài cái bánh bao và một phần sữa bò, tiểu Hắc mới sinh ra và vẫn còn nhỏ, Lâm Thanh Phong không biết sẽ cho nó ăn gì nên hắn quyết định mua sữa cho nó.

Đi dạo một chút, thì hai người tới cửa tiệm mà hôm qua Lâm Thanh Phong đặt may y phục.

Ông chủ cửa tiệm vui vẻ đón tiếp, hắn đưa Lâm Thanh Phong đi xem những bộ y phục mà hôm qua Lâm Thanh Phong đã đặt may, nhìn thấy những bộ y phục đã được may xong Lâm Thanh Phong gật đầu.

Trả nốt số tiền còn lại cho ông chủ, hai người mới quay về khách điếm.

Hai người về tới khách điếm, bước vào phòng lớn thì tiểu Hắc vẫn còn đang nằm ngủ, tiểu Hắc ngủ rất say, nó nằm ngửa người phơi bụng, miệng chảy nước miếng, lỗ mũi còn có một cái bong bóng.

Nhìn dáng ngủ mê của tiểu Hắc, Nam Cung Mị Ảnh che miệng cười khúc khích, nữ nhân rất thích những động vật nhỏ, nàng cũng không ngoại lệ.

Lâm Thanh Phong khóe miệng giật giật, hắn gãi đầu một cái rồi tiến lại gần tiểu Hắc.

Hắn dùng tay lay tiểu Hắc một chút, nhưng chỉ thấy tiểu Hắc dùng chân sau gãi gãi một cái rồi lại lăn ra ngủ.

Lâm Thanh Phong cười khổ nhìn về Nam Cung Mị Ảnh, thấy nàng cũng lắc đầu, chống cằm suy tư một chút, Lâm Thanh Phong nở nụ cười gian xảo.

Hắn cầm lấy phần sữa bò đã mua cho tiểu Hắc, nhìn về cái miệng mở to còn đang chảy nước miếng, hắn đổ vào miệng tiểu Hắc một ít sữa sau đó nhanh tay để lại sữa lên bàn, mặt quay ra cửa nhìn trời.

Tiểu Hắc đang nằm ngủ, bỗng dưng bị sữa đổ vào miệng khiến nó bị sặc, nó tỉnh dậy ho sặc sụa vài cái rồi một mặt mộng bức nhìn xung quanh.

Chỉ thấy Lâm Thanh Phong hai tay chắp sau đít ngẩng mặt nhìn trời, còn Nam Cung Mị Ảnh một bên che miệng cười khúc khích.

Tiểu Hắc vẫn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nó vẫn một mặt mộng bức nhìn về Nam Cung Mị Ảnh.

Nhìn vẻ mặt mộng bức của tiểu Hắc, Nam Cung Mị Ảnh ôm bụng cười, nàng thật sự không chịu nổi, cười một lúc rồi nàng cầm phần sữa bò đem đến trước mặt tiểu Hắc.

Tiểu Hắc ngửi ngửi một chút rồi quay mặt đi không để ý đến phần sữa, rồi nó lại chạy tới trước mặt Lâm Thanh Phong đưa mũi ngửi ngửi nhẫn trữ vật của hắn.

Thấy hành động của tiểu Hắc, Lâm Thanh Phong gãi đầu, nghĩ một chút rồi hỏi.

-Tiểu Hắc a, ngươi muốn ăn thứ có trong nhẫn trữ vật của ta?

Tiểu Hắc nghe hắn nói thì nhanh chóng gật đầu, miệng chảy nước miếng.

Lâm Thanh Phong không hiểu, hắn nhìn trong nhẫn trữ vật một chút, chỉ có hai quyển công pháp, một cái nồi, một cái valy đựng vài bộ y phục, một con dao xếp nhỏ và một đống đá xếp một góc mà hắn nghĩ là linh thạch.

Lâm Thanh Phong quyết định lấy ra một viên đá đưa tới trước mặt tiểu Hắc, tiểu Hắc nhanh nhẩu vẫy đuôi, miệng chảy nước miếng trông như rất thèm viên đá trước mặt.

Nhìn thấy biểu hiện của tiểu Hắc thì Lâm Thanh Phong gật đầu rồi vứt viên đá cho tiểu Hắc.

Tiểu Hắc nhanh chóng nuốt cả viên đá vào bụng rồi nằm ngửa ra ôm bụng nhắm mắt lại ngủ.

Một bên Nam Cung Mị Ảnh trợn mắt nhìn tất cả, tay nàng run run chỉ về Lâm Thanh Phong, nàng vừa thấy gì? Phu quân nàng lấy ra linh thạch, mặc dù không biết linh thạch phẩm cấp như thế nào nhưng đó là linh thạch, sau đó ném cho tiểu Hắc ăn.

Theo nàng biết được thì có ba loại phẩm cấp linh thạch lần lượt là Hạ, Trung, Thượng, linh thạch Trung phẩm nàng cũng đã từng thấy khi còn nhỏ cha nàng đã mua về một viên và được giao cho lão tổ sử dụng, còn cha nàng chỉ được dùng linh thạch hạ phẩm, về phần linh thạch thượng phẩm nàng chỉ được nghe nói chứ chưa từng thấy.

Nhưng cho dù mua được một viên linh thạch Trung phẩm thì gia tộc nàng cũng trả ra một cái giá không nhỏ, linh thạch Hạ phẩm gia tộc nàng cũng không có nhiều, chỉ có gần mười viên để ban thưởng cho các thành viên gia tộc.

Nam Cung Mị Ảnh giọng nói có chút run run, nàng hỏi Lâm Thanh Phong.

-Phu quân, vừa rồi chàng cho tiểu Hắc ăn cái gì?

Lâm Thanh Phong nhìn nàng một chút, rồi hắn lấy từ nhẫn trữ vật ra một viên đưa cho Nam Cung Mị Ảnh.

Tiếp nhận viên đá mà Lâm Thanh Phong đưa, Nam Cung Mị Ảnh run tay, hiện tại nàng xác định đây chính là linh thạch mà còn là một viên linh thạch Trung phẩm, nàng nói với Lâm Thanh Phong.

-Chàng cho tiểu Hắc ăn linh thạch???? Còn là linh thạch Trung phẩm?

Lâm Thanh Phong nghe nàng hỏi, hắn chỉ cười cười gật đầu. Hắn biết tên tu sĩ lúc trước gặp thuộc một cấp độ khá cao, tuy không biết cao như thế nào nhưng chắc chắn là cao hơn Nam Cung Mị Ảnh, vì thế đồ vật tên ấy mang theo thì sao lại tầm thường?

Nam Cung Mị Ảnh nhìn thái độ của Lâm Thanh Phong nàng thở dài tiếp tục nói.

-Phu quân không biết giá cả của linh thạch cao như thế nào sao? Một viên linh thạch Hạ phẩm có thể bán với giá 1000 kim phiếu, một viên linh thạch Trung phẩm có thể đổi được mười viên linh thạch Hạ phẩm nhưng cũng không có người nào muốn đổi a.

Lâm Thanh Phong nghe nàng nói, hắn gật đầu rồi cười không có vẻ gì ngạc nhiên, hắn biết được linh thạch vật này cho dù ở thế giới nào cũng là một vật tốt, giá cả rất cao nhưng đó là đối với những tu sĩ cảnh giới thấp.

Còn đối với những tu sĩ cảnh giới cao, thì linh thạch được coi là một loại tiền tệ để giao dịch, còn có thể bổ sung linh lực, hiện tại dù cảnh giới của Lâm Thanh Phong không cao nhưng tầm mắt của hắn rất cao, linh thạch vật này đối với hắn cũng chỉ là một loại tiền tệ để tiêu xài.

Nếu tiểu Hắc có thể ăn linh thạch thì chứng minh nó không phải là một con “chó” tầm thường, nếu dùng linh thạch để nuôi một con “chó” không tầm thường từ khi còn nhỏ thì tới khi lớn lên nó sẽ là một sủng vật với lực chiến không tệ thì cần gì phải tiếc?

Nhìn vẻ mặt Lâm Thanh Phong không chút nào để ý, Nam Cung Mị Ảnh cũng thở dài rồi nàng không tiếp tục nói.

Lâm Thanh Phong cười cười rồi nói với Nam Cung Mị Ảnh.

-Lão bà cũng không cần phải lo lắng, những linh thạch này là do ta trong lúc nhặt được tiểu Hắc thu được, nên hiện tại ta dùng để nuôi lớn tiểu Hắc cũng không tiếc.

Dừng một chút hắn lại nói.

-Nàng cũng có thể nghĩ thử, hiện tại tiểu Hắc còn nhỏ nhưng có thể nuốt được linh thạch Trung phẩm, nếu chúng ta nuôi nó lớn lên thì nó sẽ có lực chiến như thế nào a?

Nam Cung Mị Ảnh nghe Lâm Thanh Phong, nàng muốn nói gì đó nhưng rồi nàng cũng không nói.

Lâm Thanh Phong cười cười xoa đầu nàng, rồi hắn nói tiếp.

-Được rồi, linh thạch của ta hiện tại rất nhiều nên nàng cũng không cần lo lắng, nàng đi kêu tiểu Tuyết dậy ăn điểm tâm đi, bánh bao chúng ta mua về cũng muốn nguội rồi à, ăn xong chúng ta lại tranh thủ lên đường về Nam Cung thành.

Nam Cung Mị Ảnh gật đầu, theo lời Lâm Thanh Phong đi đánh thức Nam Cung Tuyết.

Nhìn bóng lưng của Nam Cung Mị Ảnh đi xa, lúc này Lâm Thanh Phong mới lộ ra vẻ mặt đau khổ nhìn tiểu Hắc, hắn lầm bầm nói.

-Thật sự là một tên phá gia a, hiện tại còn nhỏ đã muốn một viên linh thạch Trung phẩm cho bữa sáng thì sau này lớn lên thì cần bao nhiêu viên cho đủ à.

-Nếu là một tên đại gia thì có thể sẽ nuôi nổi nhưng hiện tại ta không phải là đại gia à.

-Thật sự là một tên bại gia tử a.

Lâm Thanh Phong hiện tại trong lòng đang nhỏ máu, hắn thật sự tâm muốn chết cũng có rồi, lúc nãy hắn chỉ giả vờ cho Nam Cung Mị Ảnh coi thôi, nhìn vào đống linh thạch còn trong nhẫn trữ vật, hắn ngẩng đầu nhìn trời thở dài.

Một lúc sau, Nam Cung Mị Ảnh dẫn theo Nam Cung Tuyết trở về, cả ba người dùng xong điểm tâm thì Lâm Thanh Phong đứng dậy nói.

-Được rồi, hiện tại điểm tâm đã ăn xong, chúng ta cũng không còn việc gì phải ở đây, nên tìm Bạch Tiểu Phụng rồi bắt đầu hướng tới Nam Cung thành thôi.

Nhìn hai nàng không có ý kiến gì Lâm Thanh Phong gật đầu, thu dọn một chút đồ mà hôm qua Nam Cung Mị Ảnh cùng Nam Cung Tuyết đã mua vào nhẫn trữ vật thì ba người đi tìm Bạch Tiểu Phụng.

Bạch Tiểu Phụng thức dậy từ sáng sớm, hắn cũng không có đồ vật gì để thu dọn nên khi ba người Lâm Thanh Phong tới tìm thì hắn cũng gật đầu lên đường.

Rời khỏi U Ám thôn, Lâm Thanh Phong quyết định mua một chiếc xe ngựa để tiện việc di chuyển.

Mặc dù hiện tại hắn chưa được tính là phú hào, đại gia nhưng tiền của hắn cũng không ít à, tại sao lại không mua một chiếc xe ngựa mà lại muốn đi bộ?

Dù sao tiền là hắn cướp được chứ cũng không phải là của hắn, tại sao hắn lại tiếc? Mua xe ngựa tốc độ di chuyển lại nhanh hơn đi bộ thì làm sao lại tiếc đây?

Mua xong chiếc xe ngựa, thì việc đánh xe vinh quang được trao cho Bạch Tiểu Phụng, còn ba người một thú, bọn Lâm Thanh Phong thì ngồi trong xe vui vẻ chơi đùa.

…..Hết Chương 30…..

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.