Hạ Lưu Vô Sỉ Thông Thiên Lộ

Chương 23: Chương 23: Cách làm giàu nhanh nhất là đánh cướp




Có bốn người một thú, đang tiến về U Ám thôn, bọn hắn vừa di chuyển vừa cười nói vui vẻ.

Nam Cung Tuyết ôm tiểu Hắc cười nói vui vẻ, đã rất lâu rồi nàng chưa được nhìn thấy những nơi nhộn nhịp, hai tháng qua nàng chỉ theo tỷ tỷ trốn tránh truy sát thì làm sao có thời gian vui chơi.

Hiện tại sắp được vào U Ám thôn nên nàng rất cao hứng.

Nam Cung Mị Ảnh nhìn thấy muội muội mình cao hứng nàng cũng vui mừng.

Nam Cung Mị Ảnh sau khi nghe Nam Cung Tuyết quyết định sẽ gia nhập tông môn nên thời gian hiện tại nàng muốn bồi tiếp muội muội mình vui chơi thỏa thích.

Ở một bên, Lâm Thanh Phong đang trò chuyện cùng Bạch Tiểu Phụng.

-Tiểu Phụng, khi vào tới U Ám thôn thì ngươi dự định sẽ làm gì?

Bạch Tiểu Phụng hiện tại cũng đang suy nghĩ, hắn không biết tiếp theo sẽ làm gì, hồi gia tộc? Hiện tại cũng không phải là lúc hồi gia tộc, thân hắn hiện tại bị thương tuy di chuyển không thành vấn đề nhưng nếu gặp phải tay chân của Bạch Ngọc Lâu thì hắn không trốn được.

Bạch Tiểu Phụng trầm tư một lúc, hắn quay đầu nói với Lâm Thanh Phong.

-Ân công, ta đã suy nghĩ, vào tới U Ám thôn ta sẽ tìm người đưa tin cho gia gia để gia gia đừng lo lắng, sau đó ta có thể đi cùng bọn ngươi không?

Lâm Thanh Phong không có ý kiến, hắn gật đầu, người xưa có câu tiễn phật tiễn tới Tây Thiên hiện tại Bạch Tiểu Phụng vẫn còn bị thương nếu để hắn một mình cũng không ổn.

Bốn người đi tới gần U Ám thôn đột nhiên Lâm Thanh Phong dừng lại, rồi nói.

-Hiện tại chúng ta đến U Ám thôn để mua lương thực, nhưng các ngươi có tiền a?

Nam Cung Mị Ảnh, Nam Cung Tuyết cùng Bạch Tiểu Phụng dừng lại, một mặt mộng bức nhìn nhau.

….Quạ…quạ….

Lâm Thanh Phong bó tay rồi, hắn vỗ trán rồi nhìn về Nam Cung Mị Ảnh cùng Nam Cung Tuyết.

-Không ngờ hai ngươi đi mua lương thực mà lại không mang tiền, các ngươi định đi cướp à?

Lâm Thanh Phong thở dài, cũng may là đột nhiên hắn nghĩ tới, nếu đợi tới lúc đi mua lương thực hỏi tới tiền thì lúng túng.

Bỗng dưng từ đằng xa có tiếng vó ngựa chạy tới, một đám người mặc áo đen cưỡi ngựa dừng trước mặt bọn hắn.

Người áo đen dẫn đầu phát ra tiếng cười.

-Bạch Tiểu Phụng cuối cùng chúng ta đã tìm được ngươi.

-Ngươi rất khá, biết bỏ ngựa để ngụy tạo dấu vết khiến chúng ta phải tốn công truy đuổi, còn ngươi thì chạy hướng khác.

Bạch Tiểu Phụng chảy mồ hôi, không ngờ bọn hắn lại bị phát hiện nhanh tới như vậy, hắn nhìn về phía Lâm Thanh Phong thở dài.

-Xin lỗi ân công, ta không ngờ chúng ta lại bị bọn hắn phát hiện nhanh như vậy.

Lâm Thanh Phong lắc tay vẻ mặt không sao cả, còn Nam Cung Mị Ảnh cùng Nam Cung Tuyết vẻ mặt như lâm đại địch, lấy ra hai thanh kiếm cầm trên tay.

Theo Lâm Thanh Phong cảm nhận được thì bọn người này tu vi tối đa là tên đầu lĩnh luyện khí tầng 10, những tên theo sau chỉ có hai tên đạt luyện khí tầng 9 còn lại ba tên thì luyện khí tầng 8.

Tên đầu lĩnh thấy Nam Cung Tuyết cùng Nam Cung Mị Ảnh rút kiếm hắn mới nhíu mày xem xét cảnh giới của hai người một người là luyện khí tầng 8 một người là luyện khí tầng 7 không đáng lo.

Nhưng nhìn về Lâm Thanh Phong luyện khí tầng 10 thì hắn lộ vẻ nghiêm túc, hắn nói với Lâm Thanh Phong.

-Ba người các ngươi có thể tránh sang một bên, đây là chuyện nội bộ của Bạch gia không phải hạng như các ngươi có thể nhúng tay vào.

Bạch Tiểu Phụng thở dài, hắn lấy từ nhẫn trữ vật ra một cây thương, nắm thương trong tay hắn nói với Lâm Thanh Phong.

-Mấy ngày nay đa tạ ân công trợ giúp, nhưng hiện tại đúng thật là chuyện của nội bộ Bạch gia, các ngươi cũng không nên nhúng tay vào.

Bạch Tiểu Phụng hiện tại cũng muốn liều chết rồi, hắn không thể để tay chân của Bạch Ngọc Lâu bắt được, hắn không thể để vì hắn mà gia gia lại chịu uy hiếp.

Lâm Thanh Phong nghe Bạch Tiểu Phụng nói, hắn gật đầu, hắn không cứu nhầm Bạch Tiểu Phụng.

Nếu Bạch Tiểu Phụng không bảo hắn rút lui mà muốn lợi dụng hắn đối phó với bọn người trước mặt thì hắn sẽ không giúp.

Nhưng Bạch Tiểu Phụng lại lo nghĩ cho an toàn của bọn hắn thì hắn quyết định sẽ giúp một tay.

Lâm Thanh Phong bước lên phía trước nhìn về phía bọn áo đen này hắn nói.

-Tiểu Phụng a, hiện tại ngươi có thể lui lại đứng bên cạnh Mị Ảnh cùng tiểu Tuyết, chuyện này cứ để ta lo là được.

Nghe được lời của Lâm Thanh Phong, Bạch Tiểu Phụng do dự một chút rồi cũng lui về phía sau đứng cùng với bọn Nam Cung Mị Ảnh.

Người đầu lĩnh nghe được lời nói của Lâm Thanh Phong, hắn cười gằn.

-Đừng tưởng ngươi là luyện khí tầng 10 thì có thể tham dự vào chuyện này, bọn ta có sáu người, ta sẽ cùng ngươi đấu, năm người còn lại sẽ giải quyết ba người bọn hắn.

Lâm Thanh Phong cười cười lắc đầu, hắn nói với người đầu lĩnh.

-Không ngươi sai rồi, một mình ta sẽ giải quyết tất cả các ngươi.

Người đầu lĩnh cười lạnh, hắn phất tay ra hiệu cho năm người sau lưng.

-Các ngươi, xông lên giải quyết ba tên kia, còn tên này giao cho ta.

Năm người nhận được mệnh lệnh gật đầu rồi phóng ngựa thật nhanh về phía bọn Nam Cung Mị Ảnh, nhưng bọn hắn chưa kịp hành động thì cùng một lúc bọn hắn cảm giác được khuôn mặt đau đớn, trời đất bỗng dưng tối sầm, bọn hắn văng khỏi lưng ngựa rồi không còn hơi thở.

Lâm Thanh Phong tốc độ rất nhanh, chỉ trong một giây hắn đã di chuyển tới trước mặt năm người áo đen và cho mỗi người một tát sau đó quay về vị trí cũ.

Mọi chuyện diễn ra quá nhanh, tên đầu lĩnh và bọn Nam Cung Mị Ảnh thậm chí còn không kịp thấy gì, chỉ thấy năm tên áo đen đột nhiên văng khỏi lưng ngựa té xuống đất rồi không còn tỉnh dậy nữa.

Tên đầu lĩnh, một mặt mộng bức, hàng vạn con thảo nê mã đang lao nhanh trong đầu hắn, hắn không hiểu tại sao năm người đột nhiên rơi khỏi lưng ngựa rồi nằm im, hắn tức giận quát to.

-Các ngươi làm cái gì? Nhanh đứng dậy giải quyết bọn hắn.

Nhưng năm người kia vẫn nằm im không nhúc nhích, tên đầu lĩnh tức giận hắn rút đao vứt về một tên nằm gần nhất, thanh đao đâm vào thân thể tên đó nhưng tên đó vẫn không nhúc nhích.

Tên đầu lĩnh nhíu mày, hắn xuống ngựa rồi lại gần tên mà hắn đã vứt đao lên thân thể.

Xem xét xong tên đó hắn nhíu mày, hắn có chút không tin nên hắn lại đi xem bốn tên còn lại, lúc này đầu hắn đầy mồ hôi, hắn nhìn về Lâm Thanh Phong khuôn mặt hắn tựa như gặp quỷ, giọng hắn run run.

-Ngươi…ngươi đã giết bọn hắn?

Như đáp lại câu hơi của tên đầu lĩnh Lâm Thanh Phong chỉ đứng đó gật đầu.

Tên đầu lĩnh không tin, hắn lại tiếp tục hỏi.

-Bằng cách nào? Ta không nhìn thấy ngươi ra tay.

Lâm Thanh Phong không nhanh không chậm trả lời hắn.

-Cũng không có gì lạ, ta đã ra tay, mỗi người một tát, chỉ là tốc độ ta quá nhanh nên ngươi không nhìn thấy.

Tên đầu lĩnh thật hoảng sợ, hắn chỉ tay về Lâm Thanh Phong.

-Ngươi…ngươi dám giết người của Bạch gia, ngươi đừng mong có thể sống.

Lâm Thanh Phong lại tỏ vẻ không có chuyện gì cả, hắn nói.

-Vài ngày trước có một tên mạnh hơn ngươi nhiều lắm, hắn nói muốn giết ta, nhưng hiện tại ta vẫn đứng đây.

-Nên hiện tại ngươi có thể đi theo hắn rồi.

Nói xong Lâm Thanh Phong di chuyển tới trước mặt tên đầu lĩnh hắn cũng cho tên đầu lĩnh một tát, sau đó tên đầu lĩnh hai mắt trợn trắng, miệng phun máu, nằm nghẹo đầu một bên, hắn chết rồi.

Mọi chuyện diễn ra chưa đầy 1 phút, đây là do Lâm Thanh Phong còn chờ đợi tên đầu lĩnh nếu không thì mọi chuyện còn chưa tới 1 giây là xong hết.

Thở dài một cái Lâm Thanh Phong nhìn trên tay tên thủ lĩnh có nhẫn trữ vật nên hắn cũng thu lấy, lại đi phía năm tên đã chết thu lấy nhẫn trữ vật của bọn hắn, Lâm Thanh Phong mới quay đầu nhìn bọn Nam Cung Mị Ảnh.

Nam Cung Mị Ảnh triệt để mộng bức rồi, nàng lấy tay xoa hai mắt rồi lại trừng lớn, nàng không tin vào mắt của mình nữa rồi.

Trong ba người thì nàng là người biểu hiện ít nhất còn Nam Cung Tuyết cùng Bạch Tiểu Phụng trợn mắt há mồm nước miếng cũng sắp chảy ra.

Trong đầu ba người hiện tại cũng giống như tên đầu lĩnh kia, thảo nê mã cũng đếm được cả chục vạn rồi.

Thẩy biểu hiện của ba người, Lâm Thanh Phong chỉ cười cười.

Một lúc sau Bạch Tiểu Phụng phát ra tiếng nói.

-Thế giới này điên rồi, hay chính ta điên rồi? Ta làm sao lại thấy sáu tên kia chết hết khi chưa đầy 1 phút?

Nhưng không ai trả lời hắn, Nam Cung Mị Ảnh cùng với Nam Cung Tuyết hai mắt cũng muốn rớt ra ngoài rồi, hai nàng cũng không tin vào mắt của mình.

Lâm Thanh Phong có chút bó tay rồi, cần gì phải khoa trương như vậy à? Sờ cằm một lúc hắn quyết định không để ý ba người, nhắn đưa mắt nhìn về nhẫn trữ vật mà hắn thu thập được rồi bắt đầu xem xét bên trong.

Khi xem xét tất cả nhẫn trữ vật thì hắn nộ ra nụ cười nham hiểm, trong nhẫn trữ vật có rất nhiều tờ giấy cùng loại nên hắn nghĩ đây là tiền được dùng để lưu hành, còn một vài cục đá giống như những cục đá mà hắn lấy được từ tên tu sĩ áo xanh, hắn nghĩ đây là một loại đá có công dụng giống như linh thạch, ngoài ra còn rất nhiều thứ loạn thất bát tao khác.

Kiểm kê xong những gì thu được, Lâm Thanh Phong lẩm bẩm.

-Cổ nhân nói không sai, cách làm giàu nhanh nhất đúng là chỉ có đánh cướp a.

….Hết Chương 23….

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.