Hạ Lưu Vô Sỉ Thông Thiên Lộ

Chương 194: Chương 194: Đi cứu người (4)




Lâm Cường cùng Trần Thị Hoa cả hai đều nhắm mắt ngồi tĩnh tọa im lặng không nói gì, bây giờ đã biết có Ma Tướng tồn tại nên hai người phải tập trung hồi phục pháp lực, mặc dù thời gian bọn họ còn lại không nhiều, nhưng hồi phục được càng nhiều pháp lực thì cơ hội sống sót lại tăng cao thêm một ít.

Đứng bên ngoài quan sát cả hai, Ma Tướng cười lạnh.

-Hùng Vương cùng Hoàng Hậu, các ngươi cũng đừng cố gắng nữa, ta biết ý định của các ngươi rồi, các ngươi nghĩ rằng ta sẽ để các ngươi tiếp tục hồi phục pháp lực sao?

Mặc cho Ma Tướng có nói gì thì Lâm Cường cùng Trần Thị Hoa cũng đều bỏ mặc không quan tâm, với sức của Ma Tướng thì không thể nào phá hủy được vòng phòng hộ này ngay lập tức được, bọn họ vẫn có chút thời gian.

Ma Tướng khiêu khích không thành công, nó cũng biết rằng dùng cách này không thể nào ảnh hưởng được Lâm Cường cùng Trần Thị Hoa, nó hừ lạnh.

-Ma Binh, lên hết cho ta, phá hủy vòng phòng hộ này.

Đám Ma Binh nghe lệnh, bọn chúng ngay lập tức xông tới vòng phòng hộ, vòng phòng hộ phát ra ánh sáng màu xanh lam, tất cả những Ma Binh chạm phải đều bị bắn bay ra ngoài, sau khi đứng dậy thì bọn chúng tiếp tục chạy tới tấn công vòng phòng hộ, ánh sáng của vòng phòng hộ cũng theo đó mà yếu dần.

Lâm Cường cùng Trần Thị Hoa đồng thời mở mắt, cả hai đều im lặng không nói gì bởi vì hiện tại bọn họ cũng không thể làm được gì khác, sau ba ngày chiến đấu liên tục thì vòng phòng hộ này đã tiêu tốn tất cả pháp lực của bọn họ rồi.

Ma Binh chỉ là một đám tiểu tốt không có suy nghĩ chỉ hành động theo bản năng, bình thường bọn chúng sẽ không tới gần vòng phòng hộ, vì thế dưới sự che chở của vòng phòng hộ thì Lâm Cường cùng Trần Thị Hoa sẽ có thêm vài tiếng thời gian để nghỉ ngơi.

Nhưng hiện nay lại có Ma Tướng xuất hiện, dưới mệnh lệnh của Ma Tướng thì đám Ma Binh bất chấp tất cả mà xông vào vòng phòng hộ, khiến cho vòng phòng hộ ngày càng yếu ớt.

Trần Thị Hoa có chút gấp gáp, bà lên tiếng hỏi.

-Ông ơi, bây giờ chúng ta phải làm sao đây?

Liện tại Lâm Cường biết phải làm cái gì bây giờ? Đây đã là biện pháp cuối cùng của ông rồi, ông chỉ đành cười khổ lắc đầu.

-Tôi cũng hết cách, đành chờ tới khi vòng phòng hộ vỡ nát thì liều mạng thôi, giết được bao nhiêu thì hay bấy nhiêu.

Trần Thị Hoa nghe xong lời này liền chỉ biết cúi đầu trầm mặc, ở bên ngoài, Ma Tướng cũng nghe được lời này, nó ngẩng đầu lên trời cười lớn.

-Haha, Hùng Vương cùng Hoàng Hậu, các ngươi buông bỏ đi thôi, ta hứa rằng sau khi các ngươi chết thì ta sẽ đích thân tiễn con cái của các ngươi đi theo các ngươi.

Ma Tướng vừa dứt lời, thì ánh mắt của Lâm Cường cùng Trần Thị Hoa đều cùng lúc thay đổi, ánh mắt hai người tràn đầy sát khí, Lâm Cường hằn giọng.

-Ngươi vừa nói cái gì?

Ma Tướng ngừng cười, nó chăm chú nhìn Lâm Cường rồi trả lời.

-Ta nói rằng, ta sẽ đích thân giết chết con cái của bọn ngươi.

Lâm Cường cùng Trần Thị Hoa đồng loạt đứng dậy, sắc mặt nghiêm túc, cả hai không nói một lời nào mà chỉ đưa tay liên tục bấm pháp quyết, hai người đã mệt mỏi lắm rồi, pháp lực cũng không còn được bao nhiêu, đây là pháp thuật cuối cùng mà hai người sử dụng để liều mạng với Ma Tướng, sau đòn này thì hai người chắc chắn sẽ chết.

Nhìn hai người hành động Ma Tướng cười lạnh.

-Hai người các ngươi muốn liều mạng với ta sao? Các ngươi không có cơ hội đó, cứ yên tâm đi ta hứa rằng ta sẽ đích thân giết chết hết con cái của hai ngươi.

Ma Tướng vừa nói, hai tay nó đồng thời nắm chặt cây liềm rồi giơ lên cao, Ma Khí trên cơ thể cũng bắt đầu chảy về phía cây liềm, một phần khiến cây liềm dài ra, một phần khác tập trung vào phần lưỡi, nó cười lạnh.

-Hùng Vương, Hoàng Hậu, hai người các ngươi chết đi.

Ma Tướng vừa dứt lời thì nó liền dùng hết sức lực của chính bản thân mình, dùng cây rìu chém thằng vào Lâm Cường cùng Trần Thị Hoa đứng bên trong vòng phòng hộ đang bấm quyết thi triển pháp thuật.

Lưỡi liềm tiếp xúc vòng phòng hộ, ngay lập tức vòng phòng hộ giống như một tờ giấy mỏng bị cắt ra, vòng phòng hộ nổ tung khói bụi nổi lên mù mịt.

Nhưng lúc này Ma Tướng liền cau mày, bởi vì hắn không cảm giác được lưỡi liềm chém trúng người, hắn chỉ cảm giác được cây rìu bỗng dưng nhẹ hơn mà thôi.

Thu ngắn cây liềm lại, Ma Tướng liền trầm mặc, bởi vì lưỡi liềm đã biến mất, cây liềm chỉ còn lại cán mà thôi, hiện tại nó chỉ là một cây gậy dài.

Ma Tướng hừ một cái, hai mắt chăm chăm nhìn vào đám khói bụi rồi lên tiếng.

-Ngươi là ai?

Đáp lại lời của Ma Tướng chỉ có một giọng nói hài hước.

-Cây liềm của ngươi có vẻ hơi yếu ớt nha, ta chỉ mới chặt nhẹ một cái là nó đã gãy rồi, có phải ngươi mua trúng hàng giả không?

Ma Tướng trầm mặc, hai mắt đỏ ngầu tràn đầy sát khí nhìn chằm chằm vào làn khói bụi, một lúc sau khói bụi dần tản đi lộ ra thân ảnh ba người, hai người trong số đó là Lâm Cường cùng Trần Thị Hoa đang dùng vẻ mặt kinh ngạc mà nhìn người phía trước.

Người phía trước là Lâm Thanh Phong, một thân quần jean đen, áo thun trắng, tay cầm một thanh kiếm đang đứng mỉm cười nhìn về Ma Tướng.

Ma Tướng trầm mặc, nó hằn giọng hỏi lại.

-Tiểu tử, ngươi là ai?

Bỏ ngoài tai câu hỏi của Ma Tướng, Lâm Thanh Phong quay đầu về phía Lâm Cường cùng Trần Thị Hoa rồi bĩu môi.

-Hai người nha, đã nói trước là đừng đi hưởng trăng mật rồi, tại sao hai người không chịu nghe?

-Đều đã lớn tuổi rồi có phải còn trẻ đâu mà đòi đi hưởng trăng mật? Ở nhà bán nước có phải sung sướng hơn hay không?

Lâm Cường cùng Trần Thị Hoa có chút mộng bức, một lúc sau Lâm Cường giật mình rồi cằn nhằn.

-Thằng bất hiếu, ai cho mày cái quyền lên mặt dạy đời cha mẹ mày đấy?

Đối với lời này của Lâm Cường, Lâm Thanh Phong bĩu môi một cái rồi lắc đầu không thèm để ý, hắn quay sang Trần Thị Hoa rồi mỉm cười.

-Mẹ không bị thương chứ?

Nghe được câu hỏi của Lâm Thanh Phong, Trần Thị Hoa cũng không trả lời, bà tiến lại gần hắn quan sát hắn từ trên xuống dưới rồi lo lắng hỏi.

-Mẹ không sao, còn con thì sao? Tại sao con lại ở đây?

Cảm nhận được sự quan tâm của Trần Thị Hoa, Lâm Thanh Phong mỉm cười, nhưng còn chưa đợi hắn trả lời thì Lâm Cường liền khoanh tay hừ một cái.

-Quan tâm thằng bất hiếu này làm gì? Nó còn cười được thì tất nhiên là nó không có chuyện gì rồi.

Nhìn ba người bỏ mặc mình, Ma Tướng hai mắt đỏ ngầu tràn đầy sát khí lên tiếng.

-Vậy ra đây là Thái Tử sao? Tốt thôi, cả gia đình một nhà ba người đều ở đây đỡ phải tốn công ta đi tìm kiếm.

Ma Tướng lên tiếng khiến cho cả nhà Lâm Thanh Phong ba người đều tập trung nhìn vào hắn, không quản Lâm Thanh Phong làm sao có thể đỡ được một đòn lúc trước của Ma Tướng, Lâm Cường sắc mặt ngưng trọng.

-Thằng bất hiếu, tên Ma Tướng này rất mạnh, mày có thể câu giờ cho chúng tao thi triển pháp thuật sao?

Lâm Thanh Phong cũng không cần suy nghĩ gì, hắn ngay lập tức trả lời.

-Câu giờ thì được, nhưng không cần thiết phải phiền phức như vậy.

Câu trả lời của Lâm Thanh Phong liền khiến cho Lâm Cường, Trần Thị Hoa cùng Ma Tướng đều sửng sốt, Ma Tướng cười lạnh.

-Thái Tử, ngươi rất kiêu ngạo nha, tưởng rằng đỡ được một đòn của ta thì nghĩ rằng ngươi mạnh mẽ lắm sao?

Lâm Cường cùng Trần Thị Hoa sắc mặt ngưng trọng, lần này cả hai đều đồng ý với Ma Tướng, Trần Thị Hoa có chút lo lắng lên tiếng.

-Phong, đừng khinh địch, Ma Tướng rất mạnh, không thể coi thường nó được.

Nghe xong lời này của Trần Thị Hoa, Lâm Thanh Phong chỉ lắc đầu mỉm cười cũng không trả lời, hắn không biết phải giải thích ra sao, nhưng hắn cảm giác được rằng tên Ma Tướng trước mặt không hề đem tới cho hắn một chút cảm giác nguy hiểm nào.

Bỏ qua vẻ mặt lo lắng của Trần Thị Hoa, Lâm Thanh Phong tay nắm chặt thanh kiếm, bước lên phía trước, đứng đối diện Ma Tướng.

-Hình như vừa nãy ngươi nói rằng ngươi muốn giết ta?

Ma Tướng có chút sững sờ, nhìn vẻ mặt của Lâm Thanh Phong, nó biết rằng nó đang bị coi thường, nó nở nụ cười ác độc, lộ ra chiếc lưỡi dài đỏ lòm và hàm răng nhọn hoắt.

-Không những giết ngươi, mà ta còn giết hết toàn bộ dòng họ nha người, bởi vì ngươi dám coi thường ta.

Nghe được câu này, Lâm Thanh Phong gật đầu, sau đó hắn dùng tay giơ thanh kiếm lên cao, rồi dùng sức chém thật mạnh vào Ma Tướng rồi thu kiếm về, tốc độ của hắn quá nhanh, khiến hai người Lâm Cường, Trần Thị Hoa cùng Ma Tướng đều không thể theo kịp.

Dù Lâm Thanh Phong chưa hồi phục Nguyên Khí, nhưng tu vi hắn vẫn là hàng thật giá thật Nguyên Anh Kì tu sĩ, ánh mắt của người thường làm sao có thể theo kịp hành động của hắn đây? Chưa kể tới cơ thể của hắn mạnh hơn Nguyên Anh Kì tu sĩ bình thường nhiều lắm.

Lâm Cường cùng Trần Thị Hoa chỉ thấy Lâm Thanh Phong chầm chậm giơ lên thanh kiếm, rồi ngay sau một hơi thở thì hắn đã thu kiếm về.

Một tiếng “Xoẹt” thanh thúy vang lên, Lâm Thanh Phong thu kiếm về, hắn lắc đầu thở dài.

-Thật yếu, không chịu nổi một kích.

Ma Tướng mộng bức, ngay sau khi Lâm Thanh Phong dứt lời, nó chỉ thấy được tầm nhìn của nó bị chia làm hai, sau đó… liền không có sau đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.