Hạ Lưu Vô Sỉ Thông Thiên Lộ

Chương 288: Chương 288: Hai năm




“Tốt rồi, tất cả mọi người đều hoàn thành nhiệm vụ a, chúng ta có thể nghỉ ngơi được rồi.” Lâm Thanh Phong vui vẻ vỗ tay cười nói.

“A, lão Thiên a, rốt cục cũng xong.” 21 tên đệ tử Hàn Băng tông, cả nam nhân lẫn nữ nhân, tất cả đều đồng dạng một mặt sinh không thể luyến nằm rạp xuống mặt đất thở hổn hển, trước mặt bọn hắn là đầy rẫy xác chết Yêu Thú, tất cả đều đồng dạng là một loài Ảnh Tử Yêu Thú cấp 2, số lượng cơ hồ đều có thể xếp thành một tòa núi nhỏ.

“Hắc hắc, hai năm này mọi người làm rất tốt nha.” Lâm Thanh Phong cười nói.

- Nhưng hiện tại cũng chưa tới lúc nghỉ ngơi á, mau thu thập chiến lợi phẩm nha.

Đánh chết Yêu Thú rồi thu thập chiến lợi phẩm, là một chuyện rất bình thường, mỗi vị tu sĩ đều sẽ làm như vậy, nhưng 21 tên đệ tử Hàn Băng Tông này lại không một người nào muốn làm.

Dùng tu vi Trúc Cơ Kì, mỗi ngày đều phải đánh giết Ảnh Tử, một lần vài chục con, trong suốt hai năm trời, ngay cả chính bọn họ cũng không đếm nổi số lượng mình đã giết, bọn họ chỉ biết rằng, nhẫn trữ vật của bọn họ từ lâu đã đầy ắp, không thể nào chứa thêm bất kì thứ gì nữa.

Ngay cả những nữ tu sĩ, những người rất quan tâm vấn đề sạch sẽ đều cắn răng vứt bỏ đống y phục của mình ra khỏi nhẫn trữ vật, để có thêm chỗ trống chứa nội đan cùng xác Ảnh Tử.

Cộng thêm trong khoảng thời gian này, lương thực của bọn họ đều đã tiêu hao sạch sẽ, Trúc Cơ kì cũng không thể tích cốc, vì thế bọn họ đành phải ăn thịt đám Ảnh Tử này để sống sót, ăn suốt hai năm trời, bọn họ nhìn thấy Ảnh Tử đều muốn chạy xa, làm sao còn nổi lên hứng thú thu thập chiến lợi phẩm từ Ảnh Tử đây?

Còn về phần bị thương, trong lúc tập luyện? Có tiểu Linh một bên, mỗi ngày đều đúng giờ cho bọn họ vào ngâm Linh Tuyền, cộng thêm Linh Khí nồng đậm, thương thế của bọn họ chỉ cần vài giờ liền khỏi hết.

Nhìn 21 người căn bản không muốn động đậy, Lâm Thanh Phong chỉ biết gãi đầu cười khổ.

- Không biết Lam Ngọc cùng tiểu Trần như thế nào? Mong rằng bọn họ không bị Nguyên Anh chơi hỏng a.

“Chàng muốn biết thì hãy qua đó nhìn một chút nha, nơi này cứ để thiếp trông coi là được.” Nam Cung Mị Ảnh cười nói.

“Như vậy đành phiền nàng rồi.” Lâm Thanh Phong gật đầu một cái rồi bay đi.

Mặc dù khoảng cách có chút xa, nhưng giữa Nguyên Anh và Lâm Thanh Phong vẫn có chút cảm ứng, hắn chỉ cần xác định phương hướng một chút là có thể tới được.



Ở một bên khác, Tiếu Hồng Trần mồ hôi đầy người, trên người thương tích chồng chất, lưng đeo thanh Hắc Thiết Kiếm, thở hổn hển, trước mặt hắn là một cái Nguyên Anh bản thu nhỏ khoanh tay cười nói.

- Tiểu Trần, phải cố lên nha, hiện tại đã là buổi chiều, nếu như tới tối, ngươi vẫn không thể đánh bại phân thân của ta, thì ngươi sẽ phải nhịn đói à.

“Ta đã biết.” Tiếu Hồng Trần cắn chặt răng tay giữ chặt thanh kiếm tiếp tục xông tới.

Lam Ngọc đứng một bên cùng Nguyên Anh quan sát cảnh này, nàng có chút không nỡ nhìn Tiếu Hồng Trần, xoắn xuýt hỏi.

- Nguyên Anh tiền bối, có phải bài luyện tập hôm nay của Hồng Trần sư huynh hơi nặng không?

- Ngày hôm qua hắn cũng không mệt mỏi tới dạng này nha.

“Hắc, thanh Hắc Thiết Kiếm mà hắn đang đeo, ngày hôm qua ta đã điều chỉnh tăng thêm trọng lượng, hắn không mệt mỏi mới là chuyện lạ.” Nguyên Anh cười nói.

- Nhưng ngươi cũng không cần lo lắng, hắn là Nguyên Anh tu sĩ, nhịn ăn vài tháng cũng không ảnh hưởng gì.

“Ta không nói tới chuyện này.” Lam Ngọc trong lòng xoắn xuýt không thôi, nàng chỉ muốn xin Nguyên Anh giảm nhẹ bài tập cho Tiếu Hồng Trần a.

“Hắc hắc, trước đừng lo nghĩ cho tiểu Trần, ngươi vẫn còn chưa xong bài huấn luyện hôm nay đâu, hay ngươi cũng muốn cùng hắn một chỗ? Trên người đeo phụ trọng huấn luyện?” Nguyên Anh một mặt đầy ác ý cười nói.

“A, không có.” Nghe được lời này, Lam Ngọc liền liều mạng lắc đầu chạy mất, đương nhiên là nàng chạy đi tìm tiểu Linh để tiếp tục bài huấn luyện rồi.

Nói đùa cái gì, hiện tại nàng vẫn là Luyện Khí kì tầng 9, còn chưa đạt tới Luyện Khí viên mãn, vượt cấp khiêu chiến một lúc 10 con Ảnh Tử đã là quá sức, ngày nào nàng cũng phải liều mạng huấn luyện mới có thể sống sót, nếu như lại đeo thêm phụ trọng, thân thể trở nên nặng nề không nói, Linh lực cũng vận chuyển chậm chạp, như vậy làm sao khiêu chiến 10 con Ảnh Tử a?

Nhìn Lam Ngọc hốt hoảng chạy mất, Nguyên Anh lắc đầu cười không nói, nó đương nhiên nhìn ra ý định của Lam Ngọc, nhưng bảo nó giảm bài tập cho Tiếu Hồng Trần? Đương nhiên là không thể nào.

Mặc dù chỉ để phân thân bồi luyện với Tiếu Hồng Trần, nhưng thực lực của phân thân cũng không kém, ít nhất có thể đánh ngang tay với một vị Hóa Thần kì tu sĩ.

Tiếu Hồng Trần bồi luyện với phân thân trong nửa năm đầu, liền có thể dùng tu vi Nguyên Anh tầng 1 liền có thể đánh với phân thân không phân ra cao thấp, như vậy chẳng khác nào hắn vượt hẳn một đại cảnh giới khiêu chiến a.

Hiện tại mặc dù nhìn bộ dáng của Tiếu Hồng Trần có chút thảm, nhưng thực lực của hắn ngày một tăng cao, nếu lại cho phép hắn tháo xuống phụ trọng, hắn sẽ dễ dàng đánh bại phân thân của Nguyên Anh, lúc đó Nguyên Anh phải trực tiếp ra tay, hoặc ít nhất là phải tạo ra một cái phân thân khác mạnh mẽ hơn phân thân hiện tại, chuyện mệt mỏi như vậy đương nhiên Nguyên Anh sẽ không làm.

“A? Thực lực của tiểu Trần tăng không ít nha.” Lâm Thanh Phong không biết từ lúc nào lại xuất hiện bên cạnh Nguyên Anh, đột nhiên lên tiếng nói.

- Bài tập của ngươi rất thích hợp a.

“Hắc, đương nhiên rồi, hiện tại hắn đã sớm vượt qua mức “Khó” nha, đang tiến hành mức “Cực Khó” đây.” Nguyên Anh cũng không có vẻ gì ngạc nhiên, khoanh tay cười nói.

- Nhưng với tư chất của hắn, đoán chừng cho hắn thêm một tháng, ta lại phải nâng cao mức độ a.

“Nâng cao mức độ sao?” Lâm Thanh Phong gật đầu trầm ngâm suy nghĩ một lúc rồi nói.

- Phần luyện tập này có thể giảm nhẹ một chút, dù sao ngươi vẫn nương tay nhiều lắm, hắn sẽ không thể sử dụng toàn bộ tiềm lực của chính mình, về sau để hắn trực tiếp chiến đấu với tu sĩ khác là được rồi.

“Tốt thôi cứ theo lời đại ca nói mà làm.” Nguyên Anh ngay lập tức gật đầu đồng ý, giảm bớt công việc nhàm chán này, nó cầu còn không được a.

Lâm Thanh Phong gật đầu một cái rồi lại hỏi.

- Tiểu Trần đã như vậy, còn Lam Ngọc thì sao?

“Tuy rằng vẫn có chút miễn cưỡng, nhưng nàng đã vượt qua.” Nguyên Anh gật đầu nói.

“Vậy sao?” Lâm Thanh Phong thở ra một hơi nhẹ nhõm, nhưng trong lòng hắn cũng cảm thán không thôi.

Hàn Băng Tông không hổ là tông môn có Đại Thừa Kì tọa trấn, đệ tử nào tư chất cũng nghịch thiên, đừng nhìn những người này chỉ trong hai năm liền có thể vượt qua mức huấn luyện thì nghĩ mức độ huấn luyện này rất dễ dàng.

Nếu đổi lại là những tu sĩ Trúc Cơ bình thường khác, đừng nói hai năm, dù cho là vài chục năm bọn họ cũng đừng hòng vượt qua.

“Nếu mọi chuyện ở đây đã xong, ngày mai chúng ta liền tới Hàn Băng Tông thôi.” Lâm Thanh Phong thở ra một hơi rồi nói.

- Nơi đó hẳn là có Truyền Tống Trận, chúng ta phải sớm tới Hỏa Vân Tông một chút.

- Dù Mị Ảnh không nói, nhưng nàng rất nôn nóng gặp lại tiểu Tuyết nha.

“Ồ, ta đã biết, đại ca ngươi cứ trở về trước, tối nay bọn ta sẽ trở về sau.” Nguyên Anh gật đầu nói.

“Hai năm này, ngươi rốt cục đã thành thục hơn rồi nha, ngay cả việc phân thân có thể lo liệu mà ngươi vẫn đứng một bên nhìn chằm chằm.” Lâm Thanh Phong cười nói.

“Haha…” Đối với lời này của Lâm Thanh Phong, Nguyên Anh chỉ cười không đáp.

Lâm Thanh Phong rời đi, lúc này Nguyên Anh mới thở ra một hơi nhẹ nhõm, bất đắc dĩ, chỉ biết ngẩng đầu nhìn trời trong miệng lẩm bẩm.

- Con bà nó, đại ca, ngươi để lão bà bà kia ở một bên nhìn chằm chằm ta, ta không tới đây nhìn thì ta sẽ chết a.

….

Một ngày thời gian trôi qua rất nhanh, bao gồm Tiếu Hồng Trần cùng Lam Ngọc, cùng 21 vị đệ tử Hàn Băng Tông, 23 người từ sáng sớm đã thức dậy, chờ đợi Lâm Thanh Phong.

Nhìn bọn họ ai cũng một dạng nôn nóng trở về tông môn, Lâm Thanh Phong cười nói.

- Có vẻ như mọi người đều đã sẵn sang rồi, như vậy hôm nay chúng ta liền trở về nha.

“Đúng vậy, Thanh Phong đại ca.” 23 người phía dưới đồng loạt reo hò vui vẻ.

Lâm Thanh Phong cười gật đầu, cả người liền hóa thân thành một con rồng lớn….

Bầu không khí bỗng dưng yên tĩnh, ngoại trừ Tiếu Hồng Trần cùng Lam Ngọc hai người đã biết từ trước, còn lại 21 đệ tử Hàn Băng Tông đều trợn trắng cả mắt, đồng loạt bất tỉnh.

Tuy Lâm Thanh Phong không làm gì khác, nhưng uy áp tự thân hắn tản ra cũng không phải nhỏ, ngay cả Tiếu Hồng Trần đã chuẩn bị tâm lý từ trước nhưng đều cảm thấy áp lực, Lam Ngọc cũng run rẩy hai chân ngồi xuống đất, những người khác không có chuẩn bị, cộng thêm trước mặt bỗng dưng xuất hiện một con Yêu Thú cỡ lớn, bọn hắn đương nhiên hoảng sợ tới bất tỉnh a.

….Hết Chương 289….

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.