Hạ Lưu Vô Sỉ Thông Thiên Lộ

Chương 186: Chương 186: Nam Cung Mị Ảnh tới




Hiện tại đã qua buổi sáng, nhưng quán cafe của nhà Lâm Thanh Phong vẫn rất đông khách, ngày hôm nay còn đông hơn mọi hôm, người người tấp nập vào quán khiến cả nhà Lâm Thanh Phong ba người đều xoay sở không kịp.

Trần Thị Hoa mồ hôi đầy đầu, bà đưa tay áo lau mồ hôi trên trán rồi than thở.

-Hôm nay là ngày gì mà tại sao có nhiều khách như vậy?

-Cafe cũng đã bán sạch nhưng vẫn còn người chờ, thậm chí còn có người chấp nhận ngồi chờ đợi tới khi mua cafe về để pha.

Lâm Cường cũng đưa tay lau mồ hôi, hắn cằn nhằn.

-Đừng nói nữa, tiếp tục làm đi, bên ngoài còn cả đống người đang chờ kìa.

Lâm Thanh Phong lúc này cũng tiến vào, cha mẹ hắn phụ trách việc pha nước, còn hắn phụ trách việc bưng nước, mặc dù cả buổi sáng hắn đã đi ra đi vào cả trăm vòng rồi nhưng hắn vẫn rất sung sức, cả người hắn không có một dấu hiệu mệt mỏi nào, thậm chí ngay cả một giọt mồ hôi cũng không có.

Lâm Thanh Phong tươi cười, hắn để lên bàn một từ giấy nhỏ.

-Hai người cố lên nha, hôm nay rất đông khách đây.

Tiếp nhận tờ giấy nhỏ, Trần Thị Hoa cười khổ, bà mở tủ tiền rút ra tờ 500 ngàn đưa cho Lâm Thanh Phong rồi nói.

-Mày đi ra vào chợ mua thêm cafe đi, để việc bưng nước cho cha mày là được, nhưng nhớ phải về nhanh, hiện tại quán rất đông khách.

Tiếp nhận tờ tiền, Lâm Thanh Phong mỉm cười gật đầu rồi bước ra ngoài.

Bản thân Lâm Thanh Phong cũng biết được nguyên nhân ngày hôm nay rất đông khách là do bài báo khi sáng, hắn đã đinh ninh rằng bài báo ấy là sai lầm, nhưng hắn cũng không nói ra, cứ để khách tò mò tới uống nước thôi, mặc dù có chút mệt mỏi nhưng mà có thể kiếm tiền thì ngu sao mà không kiếm đây?

Lâm Thanh Phong bước ra chợ, có rất nhiều ánh mắt xung quanh nhìn chằm chằm vào hắn, mọi người xung quanh bắt đầu bàn tán, nhưng Lâm Thanh Phong cũng không để ý, hắn vẫn tiếp tục đi tới gian hàng tạp hóa để mua cafe, hiện tại cha, mẹ vẫn còn đang chờ hắn về đây, hắn cũng không có nhiều thời gian rảnh rỗi để lo chuyện khác.

Trong chợ chỉ có hai cửa hàng tạp hóa một cái ở đầu chợ còn một cái ở cuối chợ, người đi chợ lại rất đông nên cả hai cửa hàng lúc nào cũng đông khách, cái ở cuối chợ là người quen của nhà Lâm Thanh Phong vì thế hắn quyết định tới đó.

Đến trước cửa hàng tạp hóa quen thuộc ở cuối chợ, Lâm Thanh Phong cứ tự nhiên bước vào, hắn cầm ra tám bịch cafe Trung Nguyên một kg, bước tới trước mặt bà chủ, hắn đưa tờ 500 ngàn cho bà rồi nói.

-Dì ba, con lấy tám gói Trung Nguyên nhá, hiện tại khách ở nhà hơi đông nên con phải về sớm, nếu có thiếu thì dì cứ ghi sổ giúp con.

Bà chủ cửa hàng này là em gái của mẹ Lâm Thanh Phong, hiện tại bà cũng đã gần 40 tuổi, khi bà nhận ra giọng nói của hắn, bà liền mỉm cười.

-Thằng chó, mày giấu kỹ lắm, cưới vợ mà cũng không báo cho dì một tiếng.

-Uổng công khi nhỏ dì còn bế mày rồi thay tã cho mày, hiện tại mày cưới vợ mà mày cũng không cho tao biết.

Lâm Thanh Phong chỉ biết cười khổ, hắn lắc đầu một cái.

-Dì cũng đừng tin tờ báo đó, dì cũng biết rõ con mà, bạn gái còn chưa có thì kiếm đâu ra vợ đây?

Dì bà trừng mắt, bà hừ một cái.

-Làm sao tao biết được? Bọn mày giấu kín như bưng, ngay cả thằng Bảo nhà tao cũng vậy, lúc nào cũng thề thốt rằng không có bạn gái, rồi đùng một cái dắt về một con bé rồi bảo là đã quen nhau 4 năm.

-Khiến tao và ông già nó cũng bất ngờ trở tay không kịp đây.

Lâm Thanh Phong cũng không nói nổi nữa, hắn cười khổ gãi đầu rồi chạy mất, vừa chạy vừa la lớn.

-Dì ba, bây giờ con phải về sớm để phụ coi quán đây, chuyện này để sau nhá dì.

Dì ba sững sờ, sau đó bà cũng lắc đầu cười khổ, tính cách của Lâm Thanh Phong bà vẫn hiểu rõ, bà chỉ muốn chọc ghẹo hắn mà thôi chứ cũng không có ý gì khác.

Lâm Thanh Phong chạy được một quãng thì hắn dừng lại thở ra một hơi, ải này coi như hắn đã thoát rồi, nhưng hắn cũng sắp không chịu nổi, hắn quyết định rằng sau khi về nhà thì liền gọi điện cho tòa soạn báo yêu cầu ngày mai phải đính chính thông tin.

Tuy Nam Cung Mị Ảnh thật sự rất đẹp, còn hắn thì 25 tuổi chưa có mối tình vắt vai nhưng hắn cũng không dễ dãi tới mức bất kì người nào cũng có thể cưới.

Lâm Thanh Phong cứ thế mà lững thững đi về nhà, biết bao nhiêu cặp mắt xung quanh nhìn hắn nhưng hắn vẫn chẳng quan tâm.

Nhưng khi tới trước nhà, hắn lại thấy một cảnh tượng lạ, khách hàng xung quanh càng lúc càng đông, sân nhà của hắn cũng được xem là không nhỏ, nhưng hiện tại người đã đông tới mức không còn chỗ đứng, mọi người đứng chen lấn đầy đường, thậm chí còn có một vài người phụ nữ tay mang theo đủ thứ đồ đạc đứng đó chỉ chỉ trỏ trỏ.

Cầm trên tay tám bịch cafe, Lâm Thanh Phong cười khổ lẩm bẩm.

-Tám bịch có vẻ như hơi ít, chắc một lát lại phải đi lấy thêm thôi.

Lâm Thanh Phong lắc đầu một cái, sau đó hắn vẫn đi về, hắn vừa chen lấn vừa hét lớn.

-Làm ơn tránh đường... cafe về tới rồi... làm ơn tránh đường nha...

Cứ tưởng rằng hắn phải rất cực khổ để có thể vào nhà, nhưng sau khi hắn hét lớn một tiếng, thì xung quanh đang ồn ào bỗng chốc im lặng, mọi người xung quanh đều quay đầu để tìm một cái gì đó.

Sau một lúc thì tất cả mọi ánh mắt xung quanh đều tập trung vào hắn, Lâm Thanh Phong bị nhìn tới mức không chịu nổi, hắn hừ một tiếng.

-Làm sao? Các người còn muốn uống cafe hay không a?

-Muốn uống thì làm ơn nhường đường cho ta đi vào nha.

Cả đám người có chút mộng bức, bọn họ đưa mắt nhìn nhau một chút rồi cũng chừa ra một lối đi để hắn đi vào.

Lâm Thanh Phong gãi đầu, hắn cũng không hiểu nổi bọn người này sao lại kì lạ như vậy, chỉ là lên báo một chút thôi có cần phải kéo nhau tới đây nhiều như vậy không?

Lâm Thanh Phong cũng không tiếp tục để ý tới bọn họ, bọn họ muốn tới thì cứ việc tới, hắn cứ việc bán nước, bọn họ tới càng nhiều thì nhà hắn càng kiếm được nhiều tiền.

Lâm Thanh Phong bước vào nhà, tất cả mọi chỗ ngồi đều trống không, mọi người đều đứng ngoài cửa, tay cầm ly nước hoặc chai nước rồi tự uống, không một ai vào quán.

Lâm Thanh Phong trợn trắng cả mắt, hiện tại lại có chuyện ngược đời như vậy sao? Mấy con hàng này vào quán uống nước mà không ngồi vào bàn, lại thích đứng uống sao?

Lâm Thanh Phong gãi đầu, chẳng lẽ hắn chỉ rời đi có một chút mà mọi người đều chuyển qua style mới mà chính hắn không biết rồi? Hắn cảm giác chính mình đã trở thành người tối cổ không hiểu biết mọi việc xung quanh.

Lâm Thanh Phong thở ra một hơi, hắn quay sang nhìn về một vị khách rồi hỏi.

-Tại sao có bàn trống mà các ngươi lại không ngồi? Chẳng lẽ chỗ ngồi không thoải mái?

Người khách được hỏi, hắn liền giật mình một cái rồi liên tục lắc đầu.

-Không, không, chỗ ngồi rất thoải mái, nhưng ta vẫn thích đứng uống hơn.

Lâm Thanh Phong có chút mộng bức, hắn liền quay sang hỏi những người cạnh bên.

-Các ngươi cũng cảm thấy như vậy sao?

Tất cả mọi người xung quanh đều một dạng gật đầu trả lời.

-Đúng, đúng, đứng uống thích hơn.

Lâm Thanh Phong liền bó tay, còn có chuyện như vậy sao? Nhưng rồi hắn cũng không tiếp tục hỏi, chỉ cần khách thích là tốt rồi, bọn hắn trả tiền mua nước thì uống thế nào là việc của bọn hắn.

Bỏ lại bọn người phía sau, Lâm Thanh Phong mang theo tám bịch cafe bước vào bếp, chỉ thấy Lâm Cường cha hắn đang hì hục rửa ly, nhưng còn mẹ hắn thì lại mất tích, hắn liền cau mày.

-Cha ở đây, còn mẹ đâu? Tại sao mẹ lại không giúp cha?

Lâm Cường sững sờ một lúc, sau khi nhận ra giọng nói của Lâm Thanh Phong thì hắn liền lên tiếng.

-Mày lên nhà kêu mẹ mày xuống, còn mày thì lên đó mà tiếp khách.

Lâm Thanh Phong có chút mộng bức, đầu óc hắn liền suy đoán không biết vị khách là ai? Nhưng hắn nhìn ra biểu hiện của những vị khách này trở nên như vậy một phần là do vị khách này của hắn đi.

Nhưng chính bản thân hắn làm gì quen người nào có thể khiến mọi khách hàng lại hành động như vậy đâu?

Suy nghĩ một lúc cũng không đoán được vị khách này là ai, Lâm Thanh Phong cũng không còn cách nào hơn là cứ đi gặp mặt trực tiếp.

Chưa bước chân tới cửa phòng dành riêng cho khách thì hắn liền nghe tiếng cười khúc khích của một nữ nhân lạ, cùng với giọng nói vui vẻ của mẹ hắn, Lâm Thanh Phong có chút tò mò, hắn liền dùng tay gõ cửa, trong phòng cả hai người đều im lặng, nhưng chỉ trong chốc lát thì giọng nói của mẹ hắn lại vang lên.

-Cứ vào đi, cửa cũng không khóa.

Lâm Thanh Phong chần chờ một lúc rồi cũng mở cửa đi vào, người đầu tiên mà hắn nhìn thấy là một người con gái lạ mặc y phục cổ trang màu xanh lục, cô ta rất đẹp, ngoài một chữ “đẹp” ra thì không còn từ ngữ nào có thể diễn tả được vẻ đẹp của nàng.

….Hết Chương 187….

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.